Sau khi từ chối qua một lần, sau đó bộ dáng biểu đạt sự yêu thích của Bối Chỉ Ý càng thêm thông thuận.
Cô không thích trang sức, nói trắng ra là không thích mang trang sức trên người.
“Năm đầu tiên công tác, em dùng khoảng tiền gửi tiết kiệm đầu tiên ra mua một cái lắc tay rất nhỏ.” Cô nhỏ giọng khua tay mua chấn, “Là bạc, không đắc lắm nhưng lúc đó đối với em mà nói, tương đương với một nửa số tiền tích góp của em rồi.”
Hòa An sờ đầu cô.
Anh thích cô thế này, khe khẽ chia sẻ với anh những câu chuyện xưa của cô, những câu chuyện xưa thật bình thường được cô dùng ngữ điệu mềm mại hồi ức lại, những hồi ức đấy nhiễm tràn màu sắc, mà màu sắc ấy sẽ chầm chậm tiến vào trong mộng anh, che giấu đau đớn, làm anh hồi tưởng được phía sau những đau đơn ấy, cũng đã từng có chút ấm áp như vậy.
“Em rất cẩn thận với nó, mỗi lần đi làm đều mang theo, rửa tay thì cởi ra, lên tàu điện ngầm đông người thì luôn giấu nó sâu vào bên trong ống tay áo.” Bối Chỉ Ý cười tủm tỉm, “Chỉ có điều đeo được một tuần, lắc tay này lại bị mất.”
Cô tìm khắp mọi ngóc ngách trong phòng trọ, ngay cả công ty những chỗ nào có thể rớt cô cũng đã tìm qua, nhưng cái lắc tay cô từng quý trọng đến thế, cứ vậy mà bốc hơi khỏi nhân gian
Từ đấy về sau, cô không bao giờ mua trang sức cao giá nào nữa.
Cô không thích được rồi lại mất,
Hòa An ôm cô ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820533/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.