Ngày Bối Chỉ Ý rời đi đếm ngược còn bốn ngày, gã mù chuyển tờ giấy hợp đồng đi mà vẫn chưa thấy động tĩnh của đám người luôn nhìn chằm chằm bọn họ, mà trận hỏa lớn ngày đó ngược lại còn đưa nhà đầu tư đến.
Hòa An lần nữa diện áo sơ mi đen, vẫn là cái áo sơ mi mà đợt trước hai người đi ngắm sứa biển lăn qua lộn lại, sau khi về Bối Chỉ Ý đã phải giặt mấy lần mới có thể sạch được.
Cô chau mày thật cẩn thận vòng áo sơ mi qua bả vai bị thương của Hòa An lúc giúp anh mang áo, Bối Chỉ Ý đột nhiên phát hiện ra, hai mươi mấy ngày ngắn ngủn mà cảm tình của hai người họ đã tiến bộ đến vượt bậc—–lúc Bối Chỉ Ý thay Hòa An mang áo, khi đóng nút áo lại mà mắt mũi ửng đỏ không biết nên nhìn nơi nào.
“Sao vậy?” Hòa An thấy Bối Chỉ Ý đỏ mặt thì không sao hiểu được, lại bắt đầu tò mò mạch não của cô, “Có phải em rất thích anh mang áo sơ mi không?”
Ngày thường anh rất hay mặc áo thun, cô chưa từng có phản ứng như này.
Anh ôm cô ngủ cũng đã nhiều ngày, nhẫn nhịn đến mức đầu óc tà đạo như cái đống phế liệu, Bối Chỉ Ý còn biểu cảm như vậy, khiến anh bổ não đến tận đêm hôm nào đấy của lần đầu tiên, anh có nên suy tính đến chuyện mang áo sơ mi để trợ hứng hay không.
Bối Chỉ Ý hơi hơi lùi bước một chút.
Lần trước Hòa An nói nam nữ khác biệt, nói gì thì vẫn đánh sâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820490/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.