Hòa An nói những lời này, vừa lúc gió lướt qua mang theo một trận sóng biển.
Biển vẫn có quy luật, vẫn lặng im là thế đột nhiên lại động lớn, tựa như lòng Bối Chỉ Ý vốn tĩnh lặng bỗng như sóng triều.
Hòa An nói, cả đời.
Ngữ điệu rất đương nhiên.
Cô không có dũng khí hỏi Hòa An, câu nói cả đời của anh là có ý gì, sợ bản thân vừa mở miệng thì sẽ tỉnh khỏi cơn mộng đẹp này ngay.
Cô chỉ có thể dùng sức túm lấy áo trước ngực anh, nghe tiếng tim anh đập vững chắc có nhịp điệu, nói với chính mình, hết thảy đều là sự thật.
Bởi vì người có sức tưởng tượng cằn cỗi như cô thì không thể nào tưởng tượng ra được tình yêu đẹp đến nhường này, dù cô đã từng khao khát một đời một đời một kiếp một đôi, dù khao khát tốt đẹp nhất mà cô từng mơ ước, đều kém hơn giờ khắc này.
Hòa An nói, bọn họ còn cả đời, có thể từ từ sửa.
…..
“Áo anh không được chắc như quần lót anh đây, em cứ túm thế sẽ hư.” Người con gái trong lòng đã không lên tiếng hồi lâu rồi, nhưng tay vẫn nắm rất chặt, thói quen tâm trạng phức tạp sẽ túm lấy đồ này vật nọ, trở thành truyền thống rực rỡ khi được phát huy trên người cô.
“….” Bối Chỉ Ý biết bây giờ mà hỏi vấn đề này sẽ rất lỗi thời, nhưng Hòa An vừa nói, cô có thể không cần đúng mực như vậy, nên cô có hơi rối rắm.
“Quần lót của anh….sao lại chắc như vậy?” Chắc đến độ Victor có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820481/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.