Hòa An nói: “Tôi thật sự thích em.”
Bối Chỉ Ý tựa người lên cánh cửa, che miệng kịch liệt hô hấp, tựa như chỉ làm vậy, mới có thể áp lại trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tự tai nghe được, và biết rõ, là hai chuyện khác nhau.
Chính miệng anh nói ra, và trong lòng cô hiểu được, là hai chuyện khác nhau.
Anh nói, anh thật sự yêu cô.
Anh nói, anh nghĩ đến việc qua Trung Quốc tìm cô.
Đôi chân trần của Bối Chỉ Ý giậm mạnh hai cái, sau đó bịt kín mặt ngồi xổm cạnh cửa.
Hóa ra, anh cũng sẽ căng thẳng, anh cũng sẽ vừa cố gắng giả vờ trấn định, vừa nắm lấy tay cô chết cũng không chịu buông.
Một mình anh, ngồi trong bóng đêm suy nghĩ đến vô số khả năng.
Không một ai, không một kết cục nào là tốt đẹp cả.
Thế nhưng khi cô tưởng tượng đến hình ảnh anh một mình ngồi ở đấy suy nghĩ thật lâu thật lâu, mắt ửng đỏ.
Chắc rằng anh đã rất tuyệt vọng.
Một người cô độc nghĩ đến tất cả mọi giả thiết, nhưng không tìm ra bất kỳ hy vọng nào.
Từ trước đến nay anh luôn chỉ làm không nói, bốn người trong đội, anh biết rất rõ giờ làm công của mỗi người, trừ anh ra, anh không cho phép bất cứ ai khác làm quá tám tiếng một ngày.
Anh luôn loại trừ chính mình, tận lực đối xử tốt với tất cả mọi người.
Đêm hôm nay, rốt cuộc anh đã nghĩ cho mình, lại phát hiện ra, còn lại chỉ là vô vọng.
Anh cân nhắc hơn cô rất nhiều, lại nghĩ xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820463/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.