Rất nóng.
Hòn đảo nhỏ gần xích đạo vào mùa mưa, sau khi đóng hết cửa thông gió thì trong đại sảnh đích thị là một cái lồng hấp lớn.
Hòa An mặc áo lặn, quần áo khít chặt trên người anh, tư thế nửa quỳ để chống đỡ cho hai tay của Bối Chỉ Ý, một lúc sau, mồ hôi trên trán anh không tiền mà tuôn ra như suối.
“Bắt buộc không thể động sao?” Bối Chỉ Ý bắt đầu cảm thấy hối hận tại sao ban nãy mở thư xong lại giơ hai tay lên, nếu không làm vậy Hòa An đã thoải mái hơn rồi.
“Không thể động.” Hòa An cười khổ, “Đây là bột phấn virus, chúng ta cần khống chế phạm vi rơi của nó.”
Kiến trúc Đông Nam Á phần lớn là cửa thông khí, khe cửa sổ rất lớn, lỡ đâu phiêu tán ra ngoài, bọn họ không cách nào gánh nổi hậu quả.
Vì hiện nay còn chưa cách nào xác định được đây có phải thật sự là bột phấn quả thầu dầu không hay chỉ là uy hiếp đơn thuần như trong thư ghi, trên đảo lại nhiều người như vậy, không thể mạo hiểm được.
Bối Chỉ Ý khẽ hít cánh mũi, lớp vải bao miệng cô bỗng động đậy.
Nguyên nhân cô không hề sợ hãi không phải vì không có cảm giác chân thật, mà là vì Hòa An, dưới hoàn cảnh tình huống rõ rành rành thế nhưng vẫn lựa chọn xông vào.
Dưới hoàn cảnh này, anh vẫn nghĩ cách để làm giảm phạm vi tổn hại đến mức nhỏ nhất.
Người như vậy, người đàn ông vừa trạc ba mươi, cả đời này đã phải trải qua những gì mới có thể bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820460/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.