Bối Chỉ Ý tủi thân muốn khóc luôn rồi.
Cả đường đi tàu rất mệt mỏi, từ sân bay Thượng Hải ngồi đến đỏ mắt mới đến được Kuala Lumpur, nằm trên sàn nhà của sân bay Kuala Lumpur ngủ nguyên một buổi sáng rồi bay qua LangKawi, cảng quốc tế ở LangKawi trông thật giống với trạm xe buýt đường dài ở Trung Quốc, vì say sóng mà nôn đến say sẩm mặt mày.
Ba mươi sáu tiếng ròng rã mới đến được một hòn đảo nhỏ ở Thái Lan mà ngay cả tên tiếng Anh của nó cô còn không biết.
Lúc xuống thuyền chỉ có một mình cô, một người đàn ông vẻ ngoài như một cái tháp tên là A Cái đến đón cô.
Tiếng anh uốn lưỡi kỳ quái và quá phức tạp nên cô nghe không hiểu gì, sau thì chỉ lặp đi lặp lại bảo cô phải giao ra mười đô la Mỹ.
Cô từng đọc tài liệu, biết hòn đảo này muốn thu phí vào đảo của du khách để làm phí bảo vệ môi trường, cô đã chuẩn bị sẵn tiền lẻ để trong cái túi nhỏ cất vào balo cho dễ lấy ra.
Nhưng mà trên tài liệu đâu có viết là thu bằng đô la Mỹ đâu.
Chuyến đi này cô vốn không mang theo tiền đô trong người.
Vì trên tài liệu có viết là điều kiện giao thông ở hòn đảo này không thuận tiện, hoàn cảnh lạc hậu, vậy nên lúc còn ở trong nước cô đã đổi tiền lẻ thành Bath Thái rồi, nhưng không hề nghĩ sẽ cần dùng đến đô la Mỹ.
Mà cái người tên A Cái nói tiếng Anh còn không rành này lại cố chấp như trâu ấy, chỉ nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dao-ke-tiep/1820449/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.