Vài ngày sau, Sở Mặc cảm giác rõ ràng nhiệt độ trong nhà mình bỗng dưng thấp đi rất nhiều. Thế nhưng, cậu vẫn tỏ vẻ hồn nhiên chưa phát giác ra, thỉnh thoảng chỉ phàn nàn tại sao lại lạnh như thế.
Sau đó trở về phòng, ngã trên giường cười thích thú, ha ha ha ha ha ha thật sự sung sướng quá đi ! ! !
Đúng là nói về kinh nghiệm áp bức người khác, Trầm Dịch chắn chắc không phải đối thủ của tên Duẫn Phồn kia. Aha ha ha ha ha ! ! !
Thời điểm diễn tập, tâm trạng của Sở Mặc vô cùng tốt, ngay cả đoạn lời thoại buồn nôn bị cậu hung hăng ghét bỏ cũng nói trót lọt. Sở Mặc sắm vai hồ yêu cúi gương mặt đỏ ửng, trong tay nhào nặn một thứ mang tên khăn tay giẻ rách, ngượng ngùng mở miệng: “Kỳ thật. . . Ta cũng có tình ý với công tử. . . Chỉ vì công tử thật hoàn mĩ khiến ta không thể thẳng thắn nói ra tiếng ‘yêu’ này . . . . . . Tuy rằng biết công tử ngày đó chỉ là môt người bình thường không phải tiên nhân, nhưng mà . . ta nguyện ý dùng một ngàn vạn năm chờ đợi ngươi. . .” ( Bà chị biên kịch nhịn không nổi nữa chạy ra ngoài nôn một trận. . . . . .)
Đám Phong Hiểu Tàn thấy cảnh tượng này cười như điên, mặt than Trầm Dịch thì mặt càng đen.
Buổi diễn tập mới diễn ra một nửa, Duẫn Phồn liền xuất hiện, chạy tới chỗ Sở Mặc mà ôn nhu — săn sóc — cẩn thận — chiếu cố — hỏi han
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-dan-noi-thich-toi-thi-chet-sao/19197/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.