Lúc Trì Diễm từ giấc mơ tỉnh lại, trời vẫn còn tối.
Cậu mơ thấy mình đang đứng trên một bãi đá ngầm, mây đen hạ thấp xuống, cùng với nước biển đục ngầu hòa vào không tài nào phân biệt được. Sau đó thủy triều từ từ dâng cao, sau cậu là vách đá trơn nhẵn mà cậu không thể nào leo lên được dù ngón tay đeo bám đến mức bật máu. Thủy triều từng bước dâng lên, từ từ dâng cao. Đầu tiên là đến chân, rồi lại đến đùi, đến eo, đến ngực, rồi cổ...... Cậu nín thở, rồi thủy triều cuối cùng cũng nhấn chìm cậu. Thực tế, Trì Diễm nín thở không bao lâu thì bị ngợp đến mức tự tỉnh giấc. Cậu ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán. Ngoại trừ lưng có chút đau nhức, hậu huyệt vẫn còn có chút cảm giác bị ngoại vật xâm nhập, những chỗ khác cũng không khó chịu gì.
Cậu cứng ngắc quay đầu nhìn bên kia giường —— Thích Thủ Lân quay lưng về phía cậu, trong bóng đêm, vai và lưng của hắn nhấp nhô trông như núi non hùng vĩ. Dường như hắn còn đang ngủ, có điều hắn ngủ quá mức yên tĩnh, đừng nói là ngáy, đến cả hô hấp cũng rất nhẹ, khiến cho người khác nghĩ rằng hắn vẫn còn tỉnh.
Cũng may là cậu tỉnh dậy lúc này, nếu không e rằng cậu lại mắc một tội nặng. Trì Diễm thầm cảm thấy may mắn vì không quên yêu cầu trước đây của Thích Thủ Lân. Lúc Thích Thủ Lân với Văn Yển còn trong mối quan hệ kia, đứng nói việc Văn Yển được qua đem ở chung cư của hắn, e là nhẹ nhàng nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767386/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.