Khi Trì Diễm tỉnh lại, cậu mơ màng nhìn thấy trần nhà màu xanh nhạt của bệnh viện. Xung quanh khá ồn ào, người ra vào tấp nập.
Giường bệnh viện khá chật và bệnh viện cũng đã hết phòng, vậy nên cậu phải nằm ngủ ở hành lang bệnh viện.
Trì Diễm muốn bò dậy, nhưng vừa mới cử động thì cả người đều trở nên đau nhức râm ran, khuỷu tay vậy mà không chống đỡ nổi, đập mạnh lên giường sắt, đau đến nỗi nhe răng.
"Anh ơi!"
Trì Mộng Gia thấy cậu tỉnh lại, vội chạy đến nhào vào lòng cậu, òa khóc nức nở một lúc. Trì Diễm muốn xoa đầu cô, nhưng giơ tay lên thì cậu nhìn thấy tay mình lấm lem bùn đất nên cậu đành phải đặt tay xuống.
"Không sao, không sao......" Trì Diễm khàn khàn nói, muốn cười an ủi, nhưng đến mặt cậu cũng rất đau, nên khóe miệng cũng chỉ có thể miễn cưởng nở một nụ cười mỉm.
"Không phải đó giờ da anh rất dày sao? Thật sự là không đau chút nào hết."
Trì Mộng Gia khóc một lúc, Trì Diễm mới hỏi: "Sao đột nhiên em không chịu về nhà vậy?"
Trì Mộng Gia ngồi dậy, cau mày: "Không có gì, chỉ là...... chỉ là em không muốn về thôi"
Sau đó cô lại do dự hỏi: "Anh ơi...... Từ nhỏ đến lớn, có phải anh cảm thấy em rất phiền phức, rất đáng ghét...... Có phải anh nghĩ là nếu như không có em và Tiểu Nghị thì tốt rồi...... Nếu vậy thì anh đã có thể có được tình yêu của ba và bố một cách trọn vẹn đúng không?."
Nghe những điều cô vừa nói, Trì Diễm lại nhớ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767379/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.