Bé gái nhìn Thích Thủ Lân chằm chằm, Thích Thủ Lân cũng nhìn nàng. Trì Diễm vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, quay lại bàn thì thấy hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ. Vân vân nhìn nhìn ranh giới rõ ràng phân chia ở trên bàn, mở miệng hỏi: "Chú ơi, chú với anh trai là bạn phải không ạ?" "Không phải." Có lẽ do chưa phân hoá cũng hay là do nghé con không sợ cọp, Vân Vân đối diện với alpha có tin tức tố cường đại không tí rụt rè "Vậy mấy chú là người một nhà ạ?" "Không phải." "Vậy sao hai người lại cùng nhau ăn cơm ạ?" Vân Vân nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn hắn. "Trên thế giới này ngoài bạn bè với người nhà, người có thể cùng cháu ngồi ăn cơm có rất nhiều." Thích Thủ Lân giải thích. Lấy kinh nghiệm 6 năm của Vân Vân xem xét, bé càng không thể lý giải mối quan hệ quá phức tạp như này, bé chỉ đem cảm nghĩ của bản thận mà nói ra: "Một mình chú ăn nhiều như vậy mà không cho anh trai ăn, anh trai chỉ ăn có một phần cơm thôi thì thật là tội nghiệp quá đó ạ! Chúng cháu muốn mời anh trai qua để cùng nhau ăn cơm, nhưng mà anh trai giống như lại không thể để chú ăn một mình vậy. Anh trai để ý chú như vậy, hai người còn không phải bạn bè hay người nhà hay sao? Mẹ với thầy giáo đều dạy cháu là sống là phải biết chia sẻ......" "Vân Vân, làm gì vậy, nhanh qua ăn cơm đi con!" Chị Trầnhối. "Con qua liền nè mẹ!" Trước khi đi Vân Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/767365/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.