Bé gái nho nhỏ được quấn trong một chiếc khăn màu xanh lam nhạt, không ngừng giãy giụa trong vòng tay của Trì Diễm.
Nằm trong lòng ấp, bé cuối cùng cũng có thể tự thở được, thế nên đây là lần đầu tiên bé được gần gũi với bố và ba của mình.
Trì Diễm cũng rất căng thẳng, cánh tay cứng đờ ra. Hai mắt của bé còn chưa mở hết, hơi híp mắt nhìn hai người đàn ông xa lạ trước mặt mình.
"Hai mắt không to, nhưng tóc thì lại rất nhiều."
Thích Thủ Lân duỗi ngón tay vén phần tóc đen nhánh trên trán con gái, giả vờ nghiêm túc mà nói với bé: "Ta là bố của con, còn em ấy là ba của con, nhớ rõ chưa?"
Bé cũng chả thèm để ý đến hắn, chỉ lo thổi bong bóng bằng nước bọt mà thôi.
Khuôn mặt của Trì Diễm thoáng chút ý cười.
Thích Thủ Lân nhân cơ hội hiếm khi cậu vui vẻ như thế này, vội vàng hỏi cậu: "Về tên con, em đã nghĩ ra chưa?"
Nụ cười nhàn nhạt nhanh chóng biến mất, Trì Diễm lắc đầu.
Đặt tên, cũng giống như khắc sâu một dấu ấn vào trong tâm trí vậy...... Không nên, nếu làm thế mối quan hệ của bọn họ sẽ ngày càng sâu đâm mất.
Thích Thủ Lân cũng không ép cậu, chỉ dịu dàng nói: "Vậy em không cần vội đâu, cứ từ từ mà suy nghĩ."
Tiếng khóc của đứa bé đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người họ.
Trì Diễm nhất thời không biết phải làm gì, còn Thích Thủ Lân thì có vẻ rất bình tĩnh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/2511827/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.