Nhìn xung quang, đây là một đồng cỏ xanh tươi bát ngát. Hàng chục con ngựa có bộ lông bóng mượt mà, thân hình cân đối đang thong thả gặm cỏ.
Dưới đám mấy bay thấp bên kia đồi, bóng dáng của một người đang cưỡi ngựa hiện ra.
Hắn mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa, quất roi vào một chú ngựa có bộ lông màu nâu. Bốn chân con ngựa luân phiên chạy về phía trước, uyển chuyện mà nhanh như gió mà chạy về phía hàng rào ở rìa đồng cỏ, rồi dừng lại bên cạnh hai người khán giả.
"Không thử xem à?"
Cánh tay tráng kiện của người cưỡi ngựa đang lấm tấm, nhỏ giọt mồ hôi, lấp lánh trong ánh mặt trời. Thích Thủ Lân duỗi tay vỗ nhẹ vào chiếc cổ thon dài của chú ngựa nâu, con ngựa phát ra tiếng phì phì rồi cọ mặt vào tay hắn.
"Quên đi, bố. Hiện tai, con không thể hoàn toàn khống chế được Ngải Bác Lạc Tây đâu." Thích Thủ Lân nói với người đang cưỡi trên lưng chú ngựa kia. "Nó sẽ không vui."
Thích Dữ Chiêu đắc ý cười to: "Trước kia bảo tên nhóc nhà con luyện cưỡi ngựa đi, con thì ngang ngược, vậy mà lại muốn đi chơi cái trò bóng dục kia. Quanh năm suốt tháng trên người lúc nào cũng bị va chạm đến mức xanh tím đầy mình, khiến cho mẹ con lo sốt vó. Cưỡi ngựa thật sự rất tốt đó, cơ bắp toàn thân đều được rèn luyện, bầy ngựa thì đáng yêu. Người cưỡi cùng với ngựa chú ý phối hợp với nhau không khác gì sự ăn ý giữa các thành viên trong một đội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-da-cung-coi/2511795/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.