Chương trước
Chương sau


Ba mẹ Tiêu Thiển do trọng nam khinh nữ nhẫn tâm vứt bỏ cô ở cô nhi viện từ khi còn bé, cô vốn mang họ Kiều, nhưng Tiêu Thiểu bài xích cái họ này, cho nên quyết định theo họ của viện trường cô nhi viện là Tiêu.Tại thời điểm cô tuyệt vọng nhất, gặp được viện trưởng, lần nữa tìm được hy vọng sống, vì vậy cũng muốn tiếp thêm hy vọng này cho những đứa bé khác, có lẽ vì vậy lúc viện trưởng đang tìm người nhận nuôi Tiêu Diễn, ông trời vừa vặn đưa cô đến.Chị gái lớn hơn Tiêu Diễn 7 tuổi, hiện tại có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, cô hỏi Tiêu Diễn có muốn sau này về sống cùng cô không.Trong quá khứ, cậu luôn bị những đứa trẻ khác ở cô nhi viện xa lánh, cô lập, chỉ có duy nhất chị Tiêu Thiển luôn chăm sóc, giúp đỡ cậu.Tiêu Diễn gật đầu đồng ý.Hai người đều là những đứa trẻ bị vứt bỏ, có lẽ có thể sống nương tựa lẫn nhau.…Càng về tối, cửa hàng đồ hầm càng đông khách, đa phần là con gái, có nhiều người còn phải xếp hàng mua về vì hết chỗ.Các cô gái trẻ xô xô đẩy đẩy, biểu tình kích động, hai mắt hăm hở nhìn chằm chằm vào nhà bếp.Tiêu Thiển nhìn ra tâm tư của thiếu nữ của họ, vỗ vỗ vai Tiêu Diễn, giục giã: “A Diễn, ra tiếp khách.”Tiêu Diễn rửa tay, đi ra, thuần thục cầm menu, cho khách hàng chọn món.Bộ dáng cậu anh tuấn, cho dù tóc húi cua ngắn tun ngủn, nhưng ngũ quan tinh xảo, sắc nét, phi thường đẹp đẽ vẫn khiến đối phương không thể rời mắt.
Cởi bỏ bộ đồng phục học sinh, thoát khỏi khí chất thanh tú, thư sinh cao cao tại thượng của học thần trong truyền thuyết lại càng tăng thêm mấy phần nam tính, chững chạc.Mặc dù cậu khách khí tiếp đón khách, nhưng thần sắc lãnh đạm, xa cách vẫn khiến cho người ta cảm nhận sâu sắc cái gọi là mây trôi trên cả mây trôi chỉ dám nhìn không dám cầu.Lúc tính tiền, có một cô bạn đỏ mặt hỏi cậu: “Anh… cho hỏi….
có thể chụp chung… một kiểu ảnh được không?”Tiêu Diễn đang muốn cự tuyệt, dưới quầy thanh toán, Tiêu Thiển cấu vào đùi cậu một cái.Tiêu Diễn im lặng một lát, nhàn nhạt đáp ứng: “Hóa đơn trên 50.”“Vậy… vậy em mua thêm một phần nữa! A cho em một phần thịt bò khô, à… còn thêm một phần cánh vịt kho nữa.”Cô bé nữ sinh kia giơ điện thoại “tách tách” chụp liền tù tì mấy tấm mới thỏa mãn rời đi.Vị khách kế tiếp tiến lên, nhìn một vòng các món trong tủ kính, vô cùng lưu luyến nhưng một mực không chọn món.Tiêu diễn ngẩng đầu hờ hững hỏi: “Quý khách muốn ăn gì?”“Ở đây có món nào không cay không?”Nghe được thanh âm trầm trầm vang vang quen thuộc, Tiêu Diễn lập tức ngẩng đầu, qua ô cửa sổ thủy tinh, là khuôn mặt thanh tú, hoạt bát của cô bạn cùng bàn Lâm Sơ Tuệ.Lâm Sơ Tuệ mặc một chiếc áo hoodie xám, quần thể thao rộng thùng thình, hai tay lười biếng đút túi quần, mái tóc toán loạn dùng một chiếc dây qua quýt buộc lên, miệng hờ hững ngầm một điếu thuốc.Ánh đèn vàng ảm đạm chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn của cô, ánh mắt Lâm Sơ Tuệ lười biếng quét qua một lượt các món ăn, hơi chau mày nói: “Có vẻ món nào cũng cay thì phải?”“Lâm Sơ Tuệ cậu bị bệnh à?”Nghe thấy giọng nói này, cô kinh ngạc ngẩng đầu, trực tiếp mặt đối mặt với ánh mặt lạnh như hầm băng của Tiêu Diễn.Ai cha bị dọa đến mức suýt phun điếu thuốc khỏi miệng.Đang tản bộ trên đường, cô thấy cửa hàng này khách xếp thành hàng dài, nghĩ bụng chắc quán này rất nổi tiếng, vì thế cũng tò mò muốn thử.Không ngờ lại là cửa hàng nhà Tiêu Diễn.Tiêu Diễn mặc tạp dề vải cũ, tối màu, thân hình thẳng tắp, nhìn vừa gần gũi, lại ôn nhu, rất có dáng dấp của một người đàn ông của gia đình.Nhưng mà… trên đầu ngón tay thon dài, mảnh khảnh hằn lên vết chai do cầm bút hơi dùng sức, móng tay cũng rất trắng, trắng đến cảm giác như trong suốt, có chút mong manh, như thể sắp tan biến.“Băng sơn mỹ nhân” lãnh đạm nhìn cô, nghiêm khắc hỏi: “Cậu… hút thuốc?”Đôi mắt trần tục cũng có thể nhìn thấy học thần chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ.Không biết vì sao, chỉ cần thấy bộ dạng phẫn nộ của Tiêu Diễn, Lâm Sơ Tuệ ngang bướng, cứng đầu lập tức cảm thấy chột dạ, sợ đến cụp đuôi.Mỗi lần cậu ta nổi nóng, chân Lâm Sơ Tuệ tự giác run rẩy, cảm giác này… giống hệt như bị ba Lâm bắt tại trận đang lén lút hút thuốc.Nhưng mà… Tiêu Diễn đâu có phải ba đâu!Lâm Sơ Tuệ ưỡn ngực làm bộ lợn chết không sợ nước sôi, vênh mặt đáp: “Quản nhiều thế làm gì, người không biết còn tưởng cậu là ba tôi đó.
Chỉ tiếc mẹ tôi tái hôn rồi, chúc mừng cậu quay được ô mất lượt.”Cô xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, ngày còn bé được ba nuông chiều, bao bọc hết mực, lớn lên ra ngoài lại được anh em bạn bè tốt làm chỗ dựa, vì vậy ương bướng thành thói, không sợ trời không sợ đất, mở miệng nói chuyện không nể nang ai bao giờ.Thấy đối phương không nói gì, còn cố tình muốn chọc giận người ta thêm, lại rút một điếu nữa từ trong túi ra, châm lửa, hút.Dưới ánh mắt sâu thăm thẳm, lạnh đến cực điểm của Tiêu Diễn, Lâm Sơ Tuệ vừa châm lửa vừa run lẩy bẩy, nhưng tính tình cô gái này xưa nay cứng đầu, là thể loại Không đụng tường nam không quay đầu (1),đã muốn làm thì nhất định phải làm đến cùng, tránh dây dưa dài dòng.Không đụng tường nam không quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý.
Cùng nghĩa với “Không đến đường cụt không quay đầu”, “Không đến Hoàng Hà chưa cam lòng”.“Lâm Sơ Tuệ, cậu cứ thử hút thêm cây nữa xem.” Tiêu Diễn trầm giọng uy hiếp, thanh âm không lớn nhưng áp lực thì không nhỏ.

Sự can đảm ban đầu của Sơ Tuệ lộp bộp âm thầm vỡ vụn, nhưng Tiêu Diễn dù gì cũng chỉ là bạn cùng bàn không hơn không kém, cậu ta có tư cách gì lên lớp, hô to gọi nhỏ với cô chứ.“Thử là biết!”Tiêu Diễn giật tạp dề xuống, ném mạnh xuống bàn thu ngân, lạnh lẽo mở cửa đi ra.Thấy cậu ta hùng hùng hổ hổ đi tới, Lam Sơ Tuệ sợ đến mức liên tiếp lùi vài bước, chột dạ hỏi: “Cậu muốn làm gì?”Tiêu Diễn không chút khách khí rút điếu thuốc trên miệng cô xuống.
Tàn thuốc sắp cháy đến đầu lọc, cậu ta cũng không để ý, níu lấy cổ áo Lâm Sơ Tuệ kéo thẳng con hẻm nhỏ sau cửa hàng.Trong ngõ nhỏ chật hẹp, tối om, yên tĩnh không người, bên tường còn có rêu xanh ẩm ướt, không khí ngột ngạt vô cùng khó chịu.Lâm Sơ Tuệ bị mùi ẩm mốc xung quanh làm ho sặc sụa, khuôn mặt nhỏ thoáng đỏ bừng, gắt lên: “Thô lỗ.”Tiêu Diễn chất vấn: “Học ai? Thằng nhóc họ Lục kia?”“Bạn cùng bàn cậu quản hơi rộng rồi đấy!” Lâm Sợ Tuệ dùng ngón tay chọc chọc lên lồng ngực người đối diện, giọng điệu phách lối: “Đừng thấy tôi nhường nhịn cậu một chút thì đã muốn trèo lên đầu lên cổ tôi.
Làm bạn tôi thì được đừng có muốn làm ông cố nội tôi.”Sư tử không gầm lại tưởng sư tử viêm họng hạt!“Lấy ra.”Tính tình Lâm Sơ Tuệ ăn mềm không ăn cứng: “Tôi nhịn cậu lâu rồi! Đừng nghĩ rằng bà đây không biết đánh nhau! Trước vì cậu giúp tôi ở lại lớp B cho nên mới không so đo với cậu, nếu là người khác, tôi đã sớm đánh cho…”Cô còn chưa kịp động thủ, Tiêu Diễn đã nhanh như chớp, xoay tay, chưa đầy hai phút, đã ép chặt lưng cô lên bức tường ẩm ướt phía sau.Lâm Sơ Tuệ đương nhiên không chấp nhận bị người ta tùy tiện chế phục như thế, bắt đầu ra sức phản kháng.Cánh tay Tiêu Diễn trực tiếp ép trước ngực Lâm Sơ Tuệ, áp chế cô hoàn toàn, khiến cô căn bản không thể động đậy.“Cậu….”Cô dựa lưng vào vách tường thô ráp, mà trước mặt, dụng mạo tuấn tú của cậu thiếu niên lạnh lùng càng ngày càng áp sát, ánh mắt lạnh nhạt như sương khói, con ngươi đen như mực, trầm thấp đến đáng sợ.Đây là lần đầu tiên Lâm Sơ Tuệ nhìn thấy Tiêu Diễn thực sự tức giận.Trước đó cậu ta dù ở trên lớp học có can thiệp vào chuyện cô nghịch điện thoại, ăn vặt trong lớp, cũng không tính là tức giận, nhưng hiện tại… cậu ta quả thực đã giận rồi, cơn giận như muốn nuốt chửng người đối diện.Sơ Tuệ không dám nhìn cậu ta, ánh mắt rơi xuống cánh tay đang mạnh mẽ áp chế mình…Không hiểu vì sao, hai má bắt đầu nóng lên.Lần đầu tiên trong đời, Lâm Sơ Tuệ cảm nhận được sâu sắc hai chữ “thẹn thùng”.
Cả người luống cuống.
Cô mặc dù ngày thường lăn lăn lộn lộn với đám con trai nhưng chưa từng thân cận với người bạn khác giới nào như hiện tại.Tim đập thình thình, máu trong người sôi lên, mắt bắt đầu nổ đom đóm.Tiêu Diễn nhìn cô gái đột nhiên ngoan ngoãn, biết điều bất ngờ trước mặt, sợ cô lươn lẹo diễn trò, thừa dịp mình chểnh mảng, đào thoát, bởi vậy càng thêm lực, nhất quyết không buông lòng, trầm giọng răn dạy: “Còn hút thuốc nữa không?”“Cậu… cậu khi dễ người khác vừa thôi!” Cô gái nhỏ hếch cằm, không cam lòng lườm cậu, quật cường nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục trước bạo lực đâu.”“Bạo lực? Nếu tôi thực sự dùng bạo lực với cậu! Cậu đã khóc thét từ lâu rồi!” Tiêu Diên dùng thêm sức, ép cô vào tường.“...”Lâm Sơ Tuệ đảo mắt, hừ đã không có gì rồi… còn bị tên điên này ép đến bằng phẳng.
Cáu á! Thế mà thủ phạm làm như không thấy! Hờn!Đau quá!“Thả ra! Đau.”“Còn dám hút thuốc không?”“Không!”Tiêu Diễn đạt được câu trả lời mong muốn, đang định buông cô ra, lại nghe ai đó ương bướng lẩm bẩm: “Sẽ không để cậu bắt được lần nữa đâu.”Nhìn cô nhóc ăn mềm không ăn cứng phía dưới.
Cái con người này càng ép buộc thì sẽ càng chống đối mà thôi.Cậu dứt khoát thả tay Lâm Sơ Tuệ ra.Được tự do, Lâm Sơ Tuệ lập tức quay người muốn chạy, ai dè Tiêu Diễn đã đoán trước được, chặn ngay tại lối ra duy nhất của con hẻm, không để cô dễ dàng thoát thân.Ngay từ đầu, Tiêu Diễn cũng không cảm thấy nhiệm vụ này quá khó khăn.Trước kia tình cảnh của cậu hung hiểm, tuyệt vọng hơn nhiều, nhưng Tiêu Diễn vẫn có thể tự tay tống lão cha nuôi “một tay che trời” vào thẳng nhà tù.Công lược một cô nhóc cấp 3 đơn thuần, cũng không tính là khó.Nhưng ai ngờ đến khi thật sự tiếp xúc, mới phát hiện, muốn uống nắn một cái cây đã lệch lạc trở lại bộ dạng ban đầu quả thực không dễ dàng.“Hy vọng con bé bình an, vui vẻ, vô tư lớn lên.”Trong đầu Tiêu Diễn thoáng hiện lên lời trăn trối cuối cùng của Lâm Tu Trạch trước lúc lâm chung, táng thân giữa ngọn lửa điên cuồng, cùng nụ cười bao dung của ông.…“Nói chuyện chút!!”“Có gì để nói.” Lâm Sơ Tuệ sửa sang lại cổ áo dúm dó, cáu gắt: “Đừng tưởng tôi ôm cậu một cái, tức là có tình cảm với cậu.
Tôi không thích cậu.
Đừng tự mình đa tình.”Tiêu Diễn nở nụ cười gằn: “Rốt cuộc ai mới là kẻ tự mình đa tình.”“Đừng mạnh miệng nữa ông ơi.”Tiêu Diễn vươn tay, cô theo bản năng lùi lại, cho là cậu ta muốn đánh mình.Không ngờ Tiêu Diễn vô cùng tự nhiên chỉnh lại áo mũ, đồng thời còn kéo mấy lọn tóc vướng vào khóa áo ra ngoài, sửa sang lại cẩn thận.Cảm nhận được động tác ôn nhu của cậu, trong lòng cô thoáng có một cảm xúc kỳ lạ, Lâm Sơ Tuệ nghiêng mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.“Học hỏi bạn thân của cậu chút đi, ra khỏi nhà tối thiểu cũng phải chải đầu cho tử tế chứ.”Lâm Sơ Tuệ biết cậu đang nói đến Lục Điềm Bạch, cô bạn này của Sơ Tuệ thích nhất là làm đỏm, đặc biệt chú ý đến việc làm tóc, trong điện thoại của cậu ấy lưu đến mấy trăm kiểu tết, thắt nơ, mỗi ngày đến trường lại đổi một kiểu tóc khác nhau, kiều nào kiểu ấy đều cực kỳ đẹp mắt, đáng yêu.“Tay chân tôi vụng về.” Cô trầm giọng đáp: “Tôi có thể tự cắt được cái mái không giống chó gặm đã là may mắn làm rồi!”Người chải đầu, tết tóc, chăm lo cho cô đã đi rồi!Tiêu Diễn lại nói: “Trên đời này, nếu có người có thể mãi mãi bên ta là chuyện vô cùng may mắn.
Nếu như không có, cũng phải tự học cách chăm sóc mình, tự trưởng thành.
Rốt cuộc chẳng ai có thể mãi mãi là một đứa bé cả.”Phải tự lớn lên! Nói rất hay nhưng đâu dễ dàng!Lâm Sợ Tuệ im lặng, hai tay đút vào túi quần, lưng tựa vào vách tường đầy rêu xanh, không đáp lại.Đèn đường chiếu lên bóng dáng nhỏ bé, đơn độc của cô, khuôn mặt thanh tú chìm trong bóng tối, không thấy rõ thần sắc.Không khí đột nhiên tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào láo nháo từ xa truyền đến.“Đi thôi.”Lâm Sơ Tuệ thấy cậu có vẻ không định ngăn mình lại nữa.

Vì vậy lững thững xoay người rời đi.“Chờ đã!”“Còn định đánh nhau tiếp?” Cô phòng bị quay đầu.Tiêu Diễn kéo mũ áo của cô, lôi Lâm Sơ Tuệ vào sau trong nhà bếp của cửa tiệm, để cô ngồi vào chiếc bàn nhỏ anh hay ngồi làm bài tập, còn mình đứng án ngữ ngay bên cạnh chuyên tâm thái thịt.Lâm Sơ Tuệ thấy cậu ta tựa hồ đang muốn “chốt sale” mình, bĩu môi nói: “Không thích ăn cay.
Một chút xíu cũng không được.”Tiêu Diễn không để ý đến cô, mỗi một món lại lấy một chút, sau đó rưới nước sốt lên, hâm nóng, bỏ vào trong chén.Tiêu Thiển vừa bận rộn chào hỏi khách, vừa xuyên qua khe hở, quan sát cô gái nhỏ được cậu em hùng hùng hổ hổ dẫn vào.Ánh mắt hai người chạm nhau, Tiêu Thiểu ngọt ngào nở nụ cười nói: “Em ngồi chờ một lát, A Diễn làm cho em ăn.”Lâm Sơ Tuệ lễ phép cúi đầu, nói: “Chào dì.”Tiêu Diễn thở dài một hơn, nhàn nhạt nói: “Đó là chị hái tôi.”“...”Lâm Sơ Tuệ hận không thể nhảy lên ngăm đầu cậu ta, cô luống cuống đứng lên, cúi đầu nói: “Em xin lỗi, thành thật xin lỗi.
Em đúng là có mắt như mù!”Tiêu Thiển khoát khoát tay: “Không có gì, chị lớn hơn A Diễn 6 tuổi, so với các em quả thật không tính là trẻ nữa.”“Không không không, chị nhìn còn trẻ hơn cả em! Chị thật sự rất xinh đẹp!”Ý cười bên khóe miệng Tiêu Thiển càng sâu, cô nhìn cô bé này mặc dù ăn nói vụng về, dáng vẻ cũng không quá thông minh, khôn khéo, nhưng là một đứa bé thật thà, tốt bụng, còn vô cùng ngây thơ.Mà A Diễn nhà mình lại trải qua một tuổi thơ đầy sóng gió, chẳng mấy vui vẻ, nếu em trai cô có thể thích một người, có lẽ chính là mẫu con gái như thế sáng sủa, đơn thuần.“Em ngồi chờ chút nhé, để A Diễn làm đồ ăn khuya cho em.”“Em cảm ơn chị ạ.”Khách đã vãn bớt, Tiêu Thiển rảnh rỗi rửa tay, quay sang nói chuyện phiếm với Sơ Tuệ: “Em là cô gái đầu tiên A Diễn đưa vào tiệm đó.
Thằng bé đặc biệt ghét việc tay dính dầu mỡ, còn đích thân làm đồ ăn cho em.
Đãi ngộ đặc biệt thế này không phải ai cũng có đâu.”Lâm Sơ Tuệ bối rối, đánh trống lảng: “Ở lớp chúng em là bạn cùng bàn.
Thầy chủ nhiệm còn đặc biệt dặn dò phải tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau.”“Òa, vậy số thằng nhóc này cũng thật đào hoa, tự dưng được quan tâm chăm sóc một cô bé xinh đẹp như em.”Lâm Sơ Tuệ ngạc nhiên hỏi: “Chị cảm thấy em dễ nhìn ạ??”“Chứ sao! So với những cô gái đến đây mua đồ để nhìn trộm A Diễn thì xinh đẹp hơn nhiều!”“Tiêu Diễn nói nhìn em rất xấu.”“Mắt nó mù mới nói câu ấy!”Tâm tình Lâm Sơ Tuệ vui vẻ, khóe miệng cong cong, nở nụ cười ngọt ngào.Tiêu Thiển nói: “A Diễn nhà chị từ nhỏ đến lớn, không có lấy một người bận, mong em hãy đối xử thật tốt với thằng bé nhé!”“Cậu ấy không có bạn ạ?”“Ừm… tính cách… nhóc này không dễ gần, cho nên rất khó kết bạn.
Dù sao em cũng nhất định nhớ dắt nó đi chơi nhiều vào.
Chị nhờ em đó.”Kỳ thực Lâm Sơ Tuệ muốn nói, bọn họ chỉ đơn thuần là bạn cùng bàn, cô không có khả năng sẽ đưa cậu ta đi chơi, hơn nữa nhà hai người cũng mỗi đứa một hướng, tính tình thì không hợp, sở thích cũng chẳng giống nhau.Tiêu Diễn không thể theo đám nhóc lêu lổng bọn họ vào quán net, càng không đi lang thang quan KTV với họ....Hai cô gái ngồi một chỗ nói chuyện vui vẻ, khiến Tiêu Diễn càng bất an, cậu nhìn trộm thời gian, quay đầu nhắc nhở Tiêu Thiển: “Chị sắp đến giờ chị phải đi học rồi đó!”Tiểu Thiển nói chuyện với cô bé con này rất hợp ý, vui vẻ quên cả thời gian, nhìn đồng hồ sắp đến giờ vội vàng tranh thủ rửa tay chân, thay quần áo, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Lâm Sơ Tuệ: “Lần sau muốn ăn lại đến nhé.”“Dạ vâng.”Lâm Sơ Tuệ cảm thấy, mặc dù Tiêu Diễn rất đáng ghét… nhưng chị của cậu ta thực sự tốt tính, lại dễ thương.Cô quay đầu đánh giá quán nhỏ của hai chị em nhà họ Tiêu: Rất hẹp, nội thất đơn sơ, diện tích chỉ khoảng tầm 20m2, nhưng tương đối sạch sẽ, ngăn nắp.
Trên bàn nhỏ còn đặt mất quyển sách bài tập toán Tiêu Diễn đang làm dở.Chữ của cậu ta vuông vắn, có lực, rất đẹp mắt.
Nếu nét chữ như người vậy chữ viết này không những mang theo vẻ tiêu sái, phóng khoáng còn có sự mạnh mẽ, kiên định.Cô chú ý tới đây là bài tập được giao hôm nay, thế mà cậu ta đã hoàn thành hết.Ánh mắt Lâm Sơ Tuệ sáng lên, tranh thủ thời gian rút di động ra chụp lại đáp án.Tiêu Diễn kịp thời đi tới, đặt một bát ô tô đồ ăn nóng hổi đến trước mặt cô, đồng thời nhanh như cắt rút lại quyển sách trên bàn.“Chép bài tập của tôi, cậu ngại thầy chủ nhiệm hiểu lầm còn chưa đủ à? Muốn cung cấp thêm chứng cứ “Yêu sớm” cho thầy ấy sao?”“Nè cậu quá coi thường skill chép bài của tôi rồi!” Lâm Sơ Tuệ cầm đũa gắp lên một khối dạ dày bò đút vào miệng, thích chí ăn: “Tôi cam đoan có thể chép xuất quỷ nhập thần đến mức thầy Tần có căng mắt ra bới lông tìm vết cũng không tra được manh mối gì.
Muốn … thử nghiệm tí không?”Tiêu Diễn mặc kệ cô khua môi múa mép, nói hươu nói vượn.

Đi ra ngoài cửa treo tấm biển “CLOSE” lên, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Muốn chép bài, không phải không được.
Có điều cậu phải đồng ý điều kiện của tôi.”Tiêu _Học thần coi trọng nhất là nguyên tắc_Diễn thế mà cũng bắt đầu giở mánh cò kè, mặc cả.
Lâm Sơ Tuệ mơ hồ đoán được, cậu ta muốn cô đồng ý chuyện gì.Cô cúi đầu nhìn bát đồ hầm nóng hôi hổi tràn đầy tình cảm trên bàn, hỏi: “Cậu cứ nhất định phải có được tôi mới vừa lòng sao?”Tiêu Diễn: ….
-.-!Cô nữ sinh thẹn thùng rũ mắt, hai má đỏ lên: “Tôi thừa nhận bản thân có sức hút rất lớn.
Nhưng làm người phải có nguyên tắc.
Tôi đã thề sẽ không yêu đương, cũng không có tâm sức mà yêu đương linh tinh.
Cho nên cậu đừng ôm ấp hy vọng nữa.
Cũng đừng chờ mong một thứ tình cảm mãi mãi không được đáp lại.
Cậu là một chàng trai rất tốt, tôi hi vọng cậu sẽ được hạnh phúc.”“Lải nhải xong chưa?”Lâm Sơ Tuệ hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, đặc biệt lo lắng nói: “Ừ, cậu nói đi.”“Bỏ thuốc lá, tôi sẽ cho phép cậu chép bài.”Lâm Sơ Tuệ:....????!!!!.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.