Edit: Mỳ | Beta: Cải Xanh
Xe đột ngột dừng lại. Tô Hà theo quán tính ngã về phía trước, suýt tự cắn vào đầu lưỡi.
Tài xế vội vàng nói: “Xin lỗi, xin lỗi anh Kiêu, anh Vương, xe phía trước đột nhiên phanh gấp.”
“Không sao.” Vương Tư Ngôn lúng túng nhìn qua kính chiếu hậu rồi nhanh chóng nhìn thẳng, vẻ mặt nghiêm túc, “Lo lái xe đi, tập trung vào.”
“Vâng, anh Vương.”
“…”
Tô Hà ngồi ghế sau đã lấy lại tinh thần, vừa xấu hổ vừa vui mừng, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Suýt chút nữa cô đã bị sắc đẹp của người này đầu độc nói hết những lời trong lòng rồi trước mặt hai người khác rồi.
Tô Hà không còn mặt mũi nào để nhìn Thương Kiêu nữa.
Mà Thương Kiêu dường như không để tâm tới chuyện này.
Sau khi xe chạy ổn định, anh lập tức nhìn sang Tô Hà: “Em vừa mới nói, em muốn cái gì?”
“…” Tô Hà cười gượng: “Em vừa mới…nói gì ạ?”
“Ừ.”
“Ối, em cảm thấy em chưa nói gì cả.”
“Em nói em muốn.”
“À, chuyện đó, em muốn, em muốn…” Vành tai Tô Hà đỏ ửng, lòng tràn đầy đau khổ. Bỗng dưng cô nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt sáng ngời ngẩng đầu lên: “Em nói em muốn gì ạ? Cần anh, anh… anh bồi thường.”
Sau khi đấu tranh đến suýt nghẹt thở, cuối cùng Tô Hà cũng có thể nói ra cả câu. Nói xong cô càng chột dạ không dám nhìn phản ứng của Thương Kiêu.
Trong xe lặng như tờ.
Mãi cho đến khi Tô Hà không nhịn được vừa định ngẩng đầu lên, thì cô nghe được tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-chi/1650616/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.