"Tôi nói cậu đấy, học hành không lo..."
"Thế giờ chị có đi thay bộ đồ con gấu này ra hay cứ thế đi chơi với tôi?" Minh Hiển nhíu mày, giọng điệu có chút bực mình.
Dư Hân nhìn xuống thân mình, hơi mím môi lại, giây sau như chợt nhận ra điều gì đó, cô lại nói: "Đi chơi với cậu?"
Minh Hiển không ngần ngại gật đầu một cái. Nhưng trọng điểm của câu vừa rồi hắn nói đâu phải ở đấy. Trọng điểm là cô phải thay bộ đồ quái gở đó ra. Thay ngay ra!
Dư Hân cười, đưa mắt nhìn ra ngoài ô cửa sổ xe, từng đợt gió thổi qua làm vài sợi tóc của cô bay nhè nhẹ. Đường chân trời không biết từ bao giờ đã nhuộm màu vang cam, khí tiết buổi chiều thật mát, hai hàng cây bên đường cũng đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc rồi.
Mùa xuân sắp tới rồi. Giao thừa năm nay có lẽ cô chẳng còn cô đơn nữa. À, khoan đã... Hình như cô quên điều gì đó thì phải.
Qua giáng sinh, học sinh lại bắt đầu chuỗi ngày miệt mài, thức khuya dậy sớm ôn bài, cũng sắp thi học kỳ rồi mà. Vì một tương lai ăn tết vui vẻ, chúng nó dám không chăm chỉ sao? Mà nhắc mới nhớ, Du Minh Hiển vẫn đang học lớp 12, không lầm thì thành tích của hắn có vẻ kém lắm, nhưng đó là chuyện của bốn năm trước, bây giờ học lực ra sao, cô cũng không dám chắc. Trên lưng là một cái công ty to lớn, gánh vác nặng nề như thế này, sao bố mẹ hắn lại làm thế nhỉ? Ít nhất cũng phải chờ hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-cau-ay-hai-tuoi/1108643/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.