Minh Hiển nhếch mép cười: "Cô giáo Lãng đây không phải là muốn gây sự chú ý với tôi đấy chứ?" "Phì." Dư Hân không nhịn được bèn phụt cười ha hả. Ha ha, mẹ ơi, cứu. Mới bốn năm không gặp, cho dù có bị mất trí nhớ, hắn ta cũng không nên tự cao tự luyến như vậy chứ? Có bệnh sao? Thấy đối phương ngang nhiên cười vào mặt mình không một chút câu nệ gì, sắc mặt Minh Hiển dần trở nên u ám. Cô ta lại dám cười hắn? Dư Hân ho khan hai cái để lấy lại bình tĩnh nhưng có vẻ không khả quan lắm, cô phe phởn nhe răng cười mà mở miệng nói: "Xin lỗi nhé. Tại tôi không nhịn cười được." Dừng lại vài giây, cô lại nói tiếp: "Dù sao cũng theo đuổi một lần rồi, vì là cậu nên theo đuổi thêm một lần nữa cũng không sao." Hắn chầm chậm nhả ra năm chữ: "Nhưng tôi không thích cô." Cô đưa tay vỗ vào bả vai hắn: "Chưa nghe qua câu "Ba mươi chưa phải là tết" sao? Chỉ cần Lãng Dư Hân tôi còn sống ngày nào, thì ngày đó cậu cũng đừng hòng thoát khỏi tôi. Dù là còn sống hay đã chết, tôi vẫn mãi thích cậu." "Cô bị điên à?" Dư Hân sảng khoái gật đầu một cái: "Ừ, tôi bị điên nên mới đi thích cậu đấy." Khóe môi Minh Hiển giật giật, giây sau liền xoay người bỏ đi để lại Dư Hân phía sau đang ngơ ngác khó hiểu. Hắn thở nặng nề, đến tận bây giờ, hắn vẫn cảm nhận rõ tiếng tim thập thình thịch ngày một nhanh mà không theo quy luật nào cả. Khi đối mặt với cô, hắn còn tưởng trái tim mình sắp nổ luôn rồi đấy chứ. Lúc bên cô, thời gian tựa như trôi nhanh hơn, hắn thấy thật bình yên, cô luôn tạo cảm giác cho hắn sự thân quen gần gũi. Dư Hân nhìn bóng lưng kia ngày một xa, cong môi mỉm cười, khẽ lẩm bẩm: "Thích em thêm một lần nữa, có được không anh, Minh Hiển?" *** Kết thúc bữa tiệc, Minh Hiển lái xe đưa Tiểu Tố về. Thấy sắc mặt hắn hơi lạ, Tiểu Tố khẽ hỏi: "Minh Hiển sao thế? Không khỏe hả?" Minh Hiển thở hắt ra một cái, lắc đầu: "Tôi không sao." "Thật chứ?" Chần chừ một lát, hắn mới quyết định nói: "Hình như... tim của tôi có vấn đề." "Hả?" Hắn không trả lời ngay mà lại lái cho xe dừng lại ở vỉa hè rồi mới nói tiếp: "Tụi mình chia tay đi. Về phần gia đình hai bên, tôi sẽ thuyết phục để hủy hôn. Không biết nói ra những lời này cậu có đau lòng không, nhưng mà, từ trước tới giờ, tôi chưa từng thích cậu... dù chỉ một chút. Xin lỗi cậu." Tiểu Tố dường như rất ngạc nhiên, cô ta không ngờ sự việc lại diễn ra nhanh như vậy, chỉ cần một lúc nói chuyện với Dư Hân, hắn ta đã quyết định chia tay với mình. Cuối cùng thì cô ta cũng đã thành công rồi. "Không, cậu không cần xin lỗi. Chia tay đúng là giải pháp tốt nhất cho hai chúng ta. Cậu chưa từng điều tra tôi nên có lẽ cậu không biết, tôi đã có người trong lòng rồi. Hôn sự này cũng là tôi bị ép buộc. Nhưng giờ thì tốt rồi.." Nói rồi, Tiểu Tố đưa tay đẩy cửa xe bước xuống: "Sau này, chúc cậu hạnh phúc. Tôi không biết vì sao cậu không đi tìm lại kí ức của mình, nhưng với tư cách là một người bạn, tôi khuyên cậu nên tìm lại kí ức đi. Bởi ở khoảng kí ức đó, có người rất quan trọng với cậu, một người mà cậu không muốn quên đi, người con gái ấy vẫn đang chờ cậu. Chúc hai người hạnh phúc." Minh Hiển tay siết chặt vô lăng, trầm giọng nói với theo: "Tiểu Tố, cảm ơn cậu. Cậu cũng phải thật hạnh phúc đấy." Tiểu Tố xoay người lại đi ngược, đưa tay vẫy vậy, nhoẻn miệng cười: "Ừ, tớ biết rồi. Cảm ơn cậu. Tạm biệt nhé." Dứt lời liền quay người tung tăng chạy đi. *** Sáng sớm hôm sau, khi Dư Hân vừa bước chân ra khỏi khu chung cư đã bị dọa một phen kinh ngạc. "Minh Hiển, sao cậu lại ở đây?" Minh Hiển vẫn duy trì tư thế dựa lưng vô xe, nhàn nhạt đáp: "Tới đón cô." "Đón tôi?" Dư Hân tựa như không tin nổi vào điều bản thân mình vừa nghe thấy, khuôn mặt lộ rõ đầy vẻ nghi hoặc. Hắn đưa tay mở cửa xe: "Lên xe đi." Khóe môi Dư Hân giật giật hai cái. Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Hắn ta hôm nay sao lạ vậy? "Còn không lên?" Thấy cô không nhúc nhích, hắn chau mày lại. Dư Hân "hừ" nhẹ một cái rồi liền cười tươi tắn bước vô xe. Mặc kệ hôm nay hắn có bị điên hay không, vẫn là nên lên xe trước đã rồi tính sau. Mãi đến khi hắn chở cô đi được nửa chặng đường, Dư Hân mới mở miệng lên tiếng: "Hôm nay trước khi ra khỏi nhà cậu bị kẹp đầu vô cửa à?" Minh Hiển liếc nhìn cô một cái rồi lại tập trung lái xe, ước chừng hơn nửa phút sau hắn mới đáp lời: "Không phải." Suy nghĩ một lát, lại nói tiếp: "Cô ăn cơm chưa?" Dư Hân hơi ngạc nhiên, rõ ràng là cô đang nói móc hắn, hắn ngược lại chẳng những không tức giận mà còn rất bình thản đáp lời, còn quan tâm hỏi "Cô ăn cơm chưa?" nữa cơ chứ? Ban đầu cô chỉ nghi ngờ đầu óc hắn có vấn đề thôi, giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, đầu óc hắn thật sự có vấn đề rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]