Ba năm sau.
“Này này, đề này không phải như thế, sao có thể dùng côngthức này được? Được rồi được rồi! Các bạn đưa tôi xem cả đi, ở đây thìchỗ này là tổng của thừa tích của bình phương bx và ax, đầu tiên phảitính ra bình phương của bx, sau đó mới có thể dựa vào nó tìm ra bìnhphương của ax, tiếp theo đó là…”
Giảng đến đây, tôi cầm phấn viết quay xuống nhìn những bạnhọc sinh đang mắt tròn mắt dẹt ở phía dưới, tim tôi đột nhiên lạnh nhưcó gió thổi qua – Trái đất thì ra là nguy hiểm như thế, tôi có thể nàoquay về sao Hỏa được không?
Đã dạy học được hai tháng rồi, cuối cùng tôi cũng đã pháthiện ra nỗi khổ của thầy cô giáo, thì ra lúc học sinh nghịch ngợm hayngủ gục thật đúng là cách thức giết chết họ mà không thể nào giải nổimối hận đấy! Lúc trước tôi thật không nên ngủ trong giờ học, hu hu! Cáinghề giáo viên này đúng là không dễ dàng gì! Ngày nào cũng phải dậy sớm! Như tôi bây giờ vẫn chưa sửa được thói quen đi trễ của mình! Buồn ghê!Tuy bây giờ tôi chỉ mới là giáo sinh thực tập mà thôi… nhưng cũng có thể xem là giáo viên rồi!
“Cô Doãn đến rồi, chúc mừng đã ra viện!” Tôi vừa bước vào cổng lớn của bệnh viện, chị y tá Hỷ Yến vui vẻ bước đến cười hà hà.
“Chào chị! Lâu quá không gặp rồi, hôm nay tôi có cần chíchthuốc không?” Tôi ghét nhất là dậy sớm, thứ hai là đi làm, thứ ba chínhlà chích thuốc, vậy nên mỗi khi tôi gặp mấy chị y tá này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-cai-nao-co-nang-xau-tinh/33533/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.