Tan học ra khỏi cổng, tôi đã thấy Thừa Tầm dẫn đầu một tốpnam sinh năm ba tụ tập trước cổng trường, không biết đang làm gì, cácbạn học lập tức bị dọa đến không dám thở mạnh, tất cả đều rất thận trọng bước ra khỏi cổng trường, chỉ có tôi kéo tay Hiền Chu hăm hở đi ra (tôi và Hiểu Anh không học cùng lớp, bạn ấy và Thừa Tầm cùng một lớp).
Tiếp đó, bạn thân nhất của Thừa Tầm là Chính Hạo nhìn thấy chúng tôi, ngoác miệng gọi to:
“A! Này này ! Nghỉ học rồi các cậu tính làm gì?”
“Về nhà.” Cái tên này đầu óc bị đổ nước vào rồi hay sao vậy?Nghỉ học không về nhà thì đi đâu nữa? Thật là… Hiền Chu sao lại thíchtên ngốc này chứ?
“Về nhà? Không phải chứ, chẳng có ý nghĩa gì vậy. Hiền Chu, bạn cũng muốn về nhà à?”
Nhìn đi nhìn đi, tôi biết ngay mà! Tên Chính Hạo này hỏi Hiền Chu thế mới đúng là mục đích chính, ai khiến hắn thích Hiền Chu dễthương của bọn tôi làm chi, hơn nữa gần đây còn triển khai kế hoạch tấncông ác liệt, Hiền Chu của bọn tôi sức đề kháng lại rất yếu, cuối cùngđã bại dưới gấu váy thạch lựu của Mẫn Chính Hạo thái tử “thân kinh báchchiến” (kinh qua trăm trận chiến ) rồi (í… so sánh kiểu này có phải không thích hợp lắm không?).
“Vậy Chính Hạo, bạn đi đâu?” Hiền Chu ngượng ngùng hỏi.
“Hì hì… đương nhiên là vợ yêu của tớ đi đâu thì tớ đi đó rồi.”
“Ặc… buồn nôn quá đi! Tớ quả thực không nghe nổi nữa rồi! Năn nỉ mấy người làm ơn đừng thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-cai-nao-co-nang-xau-tinh/33527/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.