Edit: Packha03
Ngũ Dương nghe vậy ngẩn người, hoàn hồn nhìn mặt cô, quay đầu lại không nhịn được cười nói, "Cậu không cho người ngoài mượn?"
Người đàn ông gật đầu, "Người của tôi, không cho người ngoài mượn."
Ngũ Dương sửng sốt một chút, "Sao Thanh Vãn lại thành người của cậu rồi."
Giọng nói người đàn ông không có chút nào thay đổi, "Là người tôi cầu tới."
Ngũ Dương bị anh chọc cười, "Ồ, người cậu cầu tới thì thành người của cậu rồi?"
Thịnh Du ngẩng đầu, chậm rì rì mở miệng nói, "Đúng vậy."
Ngũ Dương: "..."
Cái biểu cảm, cái giọng nói này.
Đúng là gợi đòn mà.
Nhưng mà không chấp cái vị thiếu gia nhiều chuyện này, Ngũ Dương sờ sờ lại lồng ngực, cho đỡ tức.
Quý Thanh Vãn nhìn bộ dáng của Ngũ Dương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Xem ra không phải mỗi mình cô bị vị thiếu gia này chọc đến bực mình.
"Thịnh Du, có phải là cậu có chút bá đạo không. Thanh Vãn, cô có suy nghĩ gì không?" Ngũ Dương nghiêng đầu nhìn người phía sau.
Quý Thanh Vãn còn đang xem hai người diễn, đột nhiên bị điểm danh, chớp chớp mí mắt, "Tôi?"
Khoé mắt Thịnh Du khẽ nâng, dừng trên người cô, nhưng thật ra thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Ngũ Dương gật đầu, "Đương nhiên là cô, vị Thịnh Du này mới có thể mời được cô đến."
Quý Thanh Vãn chớp mắt, biểu cảm bình tĩnh, học ngữ khí người nào đó, "Nếu là được mời tới, tôi nhất định phải cẩn thận trân trọng giây phút này..."
Thịnh Du hạ mi, "Mời tới đương nhiên phải quý trọng rồi."
"Vậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-tinh-yeu/1113407/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.