Ngày hôm sau....
Sau khi bệnh viện kiểm tra lại sức khỏe cho Yên Đình một lần nữa, nhận thấy các chỉ số trên cơ thể cô đã hoàn toàn trở lại bình thường bác sĩ cũng đồng ý cho cô xuất viện trở về.
Trải qua hơn một tháng nằm trên giường bệnh, mỗi ngày đều giam mình trong căn phòng đầy rẫy mùi thuốc sát trùng, hôm nay được chính thức hít thở không khí bên ngoài, Yên Đình cảm giác mình giống như một con chim non vừa được sổ lồng, thật sự vô cùng thoải mái và dễ chịu.
Dưới ánh nắng của buổi xế tà, Yên Đình đứng bên ngoài công viên của bệnh viện chờ Thế Kiệt và mẹ mang đồ ra xe. Ở nơi này, từng đợt gió đông đang nhè nhẹ thổi qua khiến cô hài lòng mà khép hờ đôi mắt mình lại, khóe miệng mỉm cười, ngẩng mặt lên bầu trời tận hưởng một chút cảm giác yên bình đã lâu rồi không có như thế này.
Từ ở phía sau, Thế Kiệt nhìn thấy bức tranh tuyệt mỹ này anh cũng không nỡ bỏ qua mà liền rút điện thoại trong túi ra, nhanh tay lưu lại khoảnh khắc hiếm hoi đó, rồi nhẹ nhàng bước đến đặt tay mình lên vòng eo nhỏ nhắn của cô, khuôn miệng khẽ mỉm cười, anh cất giọng trầm ấm
"Có phải thoải mái lắm không?"
"Dạ vâng. Rất thoải mái, tiết trời này làm em nhớ đến Đà Lạt vô cùng" Yên Đình nhìn anh mỉm cười ngọt ngào đáp lại.
Nhìn vào nụ cười này của cô, khóe môi Thế Kiệt cũng nhẹ cong lên, những ngón tay thon dài của anh đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3326836/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.