Ở bên ngoài, Thế Kiệt vừa nghe Đình Nam thông báo anh liền mừng rỡ đứng dậy bước vào trong. Sau khi cúi đầu chào hai vị trưởng bối trước mặt, anh ngồi xuống một bên giường còn lại của Yên Đình.
Bởi vì đang ở dưới tầm mắt của ba cô nên anh cũng không dám có bất kỳ cử chỉ thân mật nào, chỉ có thể nắm nhẹ bàn tay đang truyền dịch của Yên Đình, ánh mắt buồn buồn nhìn cô
"Yên Đình, anh xin lỗi"
Yên Đình biết Thế Kiệt vì chuyện lần này mà đang tự trách bản thân mình, để cho anh được thoải mái hơn, cô nhìn anh cười cười
"Câu này em không thích nghe, anh còn câu nào khác không?"
Ở trước mặt trưởng bối, nghe câu hỏi này của cô, Thế Kiệt có chút ngượng ngừng nhưng vẫn mỉm cười ngọt ngào nhìn cô đáp lại
"Còn nhiều lắm từ từ anh nói"
Đình Nam nhìn hai người như đang muốn thể hiện tình cảm với nhau nhưng ở trước mặt ba mẹ nên e dè không dám, đã tận mắt chứng kiến họ vì nhau mà trải qua một lần sinh tử, anh cũng không nỡ để cả nhà trở thành bóng đèn cản trở họ ở bên cạnh nhau lúc này, nên khéo léo khom người tình cảm gác tay lên vai ba mẹ mình
"Ba mẹ, mấy ngày nay hai người cũng mệt rồi, cô Nhiên có sắp xếp phòng nghỉ cho gia đình chúng ta ở bên cạnh. Để con đưa hai người qua bên đó nghỉ ngơi chút nha"
"Giường bệnh viện khó ngủ lắm. Em đưa ba mẹ về nhà nghỉ đi" Yên Đình nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3317624/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.