Bệnh viện quốc tế Bình An....
Trên chiếc băng ca đang được đẩy thật nhanh vào phòng phẫu thuật, Thế Kiệt vẫn giữ chặt bàn tay bé nhỏ của Yên Đình cho đến lúc anh không còn níu lại được mới lưu luyến buông ra.
Đứng nhìn cánh cửa phòng từ từ đóng lại, trái tim anh như co thắt từng cơn. Anh hận bản thân mình tại sao không bảo vệ được cô, tại sao người nằm trong đó lúc này không phải là anh mà là cô gái anh yêu thương nhất chứ.
Hơn hai năm qua, cô đã vì anh mà chịu không ít tổn thương, dày vò và đau khổ, anh vẫn chưa một ngày bù đắp được cho cô, vậy mà hôm nay lại còn khiến cô phải mang thân mình ra để đổi mạng cho anh. Anh không biết rốt cuộc Lâm Thế Kiệt có tài cáng gì mà để cô phải hy sinh cho anh nhiều như thế.
Nhìn thấy Thế Kiệt đang ôm đầu mình gục xuống băng chờ, Đình Nam ngồi bên cạnh vỗ nhẹ lên vai anh an ủi, cũng như đang an ủi chính bản thân mình
"Anh Kiệt, chị nhất định sẽ không sao đâu"
"Đúng vậy. Cô ấy nhất định sẽ không sao" Thế Kiệt ngẩng đầu lên, bàn tay vuốt vuốt mặt mình gật đầu khẽ khàng đáp lại.
Vào lúc này tất cả mọi người chỉ hy vọng một điều như thế.
Ba giờ đồng hồ trôi qua...
Cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn đóng chặt khiến cho những người bên ngoài không ngừng lo lắng hơn.
Vào lúc này, ở bên ngoài hành lang xuất hiện thêm những tiếng bước chân vội vã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3317621/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.