Anh mệt mỏi ngồi dậy chau mày nhìn về phía bà
"Có chuyện gì sao mẹ không vào nhà mà nói. Ở đây là chung cư, mẹ đứng ngoài đó ầm ĩ như thế chẳng lẽ mẹ muốn tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy hết sao?"
Nghe Thế Kiệt nói, bà Lâm mới nhận ra vừa rồi vì quá tức giận khi nhìn thấy cô gái kia mà bà đã quên đi phép lịch sự tối thiểu cần có của mình.
Bà ta bực bội bước vào nhà nhưng ánh mắt chán ghét vẫn không buồn nhìn tới Yên Đình một cái.
Yên Đình lúc này thật sự rất muốn ra về, nhưng vì hiểu cảm nhận của người đàn ông bên trong mà cô đành cắn răng ở lại.
Thế Kiệt sau khi đã ổn định cơ thể, cảm giác không còn choáng đầu nữa anh cũng đứng dậy đi về phía bà Lâm.
Ánh mắt thoáng vẻ không vui, anh nhìn bà khàn khàn cất giọng
"Không phải con đã nói với mẹ, đây là nơi con đang làm việc, có chuyện gì thì gọi con về, ba mẹ đừng tùy tiện đến đây sao?"
"Con tưởng đâu mà thích đến để nhìn thấy cảnh này lắm sao? Mẹ đến để hỏi con rốt cuộc con đã làm gì mà khiến con bé Nhã Thanh hai ngày nay phải nhốt mình trong phòng, không ăn không uống không chịu gặp ai. Có phải tất cả là do cô ta không?" Bà ta vừa nói vừa tức giận đá mắt nhìn về Yên Đình đang rụt rè đứng trước mặt.
Nhìn rõ thái độ của bà đối với Yên Đình, giọng Thế Kiệt cũng trở nên khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3317609/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.