Từ trong phòng ăn, Đỗ Nhã Thanh nghe tiếng máy xe khởi động, cô ta hối hả chạy lên. Nhìn thấy phòng khách lúc này chỉ còn một mình mẹ.
Cô ta nhìn bà
"Thế Kiệt đi đâu vậy mẹ?"
"Nó nói cơ quan có việc gấp nên phải trở về"
"Anh ấy chưa ăn sao lại về chứ" Cô ta vừa nói vừa đi nhanh ra phía trước sân nhà.
Nhìn theo chiếc xe đang dần khuất dạng, cô ta tức giận giẫm mạnh chân xuống mặt nền. Khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội mời anh đến nhà ăn cơm, vậy mà chưa gì anh đã đi rồi.
Đột nhiên cô ta nhớ lại vừa rồi mẹ nói anh trở về cơ quan có việc gấp, cơ thể cô ta chợt run lên, chẳng lẽ anh vội vã bỏ đi là vì người phụ nữ như âm hồn bất tán đó sao.
Bàn tay cô ta vô thức siết chặt vào chiếc ghế xích trong sân vườn. Nếu đã là như vậy thì cô ta không ngại để chuyện của hai năm về trước tái diễn lại một lần nữa.
Lúc này ở trên xe, bởi vì quá lo lắng cho Yên Đình mà Thế Kiệt đã băng qua hết mấy cột đèn đỏ trên đường. Cũng may đoạn đường không quá xa, chỉ hai mươi phút trôi qua anh cũng đã về đến nơi làm.
Nhìn mọi thứ xung quanh vẫn còn sáng đèn nhưng chỉ riêng cơ quan mình là chìm trong bóng tối, trong đầu Thế Kiệt lúc này đang có một dấu hỏi thật to, nhưng hiện giờ anh không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa.
Anh nhanh chóng xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304547/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.