Kỳ Sơn ở bên ngoài nhìn thấy Yên Đình một mình trong phòng, anh ta bước vào nhìn cô mỉm cười thân thiện.
"Em ăn cơm chưa?"
"Dạ chưa"
"Anh cũng chưa ăn. Nếu như em không ngại thì đi cùng đi"
"Dạ được ạ" Yên Đình gật đầu rồi vui vẻ đứng dậy. Cô cũng mới vừa đến đây, nhiều nơi vẫn còn bỡ ngỡ, có một người đi cùng mình dù sao vẫn tốt hơn.
Khi hai người xuống tới nhà ăn thì lúc này cũng chỉ còn duy nhất một chiếc bàn trống. Kỳ Sơn hướng mắt về phía đó nói với cô gái bên cạnh mình
"Em sang bên đó ngồi chờ đi. Để anh đi lấy thức ăn"
Yên Đình đảo mắt nhìn qua chiếc bàn trống bên đó rồi ái ngại nhìn Kỳ Sơn
"Hay là để em đi lấy cho. Anh qua bên đó ngồi đi"
"Em mới đến, không quen đâu. Để anh lấy"
Kỳ Sơn nói xong, cẩn thận nhìn cô hỏi lại
"Mà em ăn gì?"
"Dạ em ăn gì cũng được. Em không có kén" Yên Đình cười cười đáp.
Thấy cô vẫn còn chưa chịu đi, Kỳ Sơn như hối thúc
"Em qua bàn ngồi đi. Để chậm một chút là không còn chỗ ngồi luôn đó"
"Dạ" Yên Đình gật đầu rồi miễn cưỡng đi đến chiếc bàn bên cạnh Lâm Thế Kiệt ngồi xuống. Vừa rồi đối mặt với nhau ở trên đó cô đã đủ khó xử lắm rồi, bây giờ xuống đây lại còn ngồi gần như thế này nữa, cô cũng thật sự không biết đến khi nào ông trời mới ngừng trêu đùa cô đây.
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-nhung-loi-yeu/3304544/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.