Sau tiếng hét của nữ sinh, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn lên cánh tay bầm tím và rỉ một chút máu của Đỗ Duy Đức.
"Bị thương chút thôi, mọi người về đi! Đừng lan truyền lung tung chuyện này là được!"
Cậu xua xua tay giải tán đám đông, chỉ còn một người vẫn đứng ở đó nhìn cánh tay cậu không rời mắt.
"Thầy cũng đi với tôi!"
Nghe tiếng cậu gọi anh mới sực tỉnh, mặc kệ cậu đi đến xe, anh rẽ qua hướng khác. Lúc quay lại cậu đã ngồi trong xe, nhìn túi thuốc trong tay anh mà khẽ mỉm cười. Anh mở cửa xe bước vào thì cậu vờ lạnh lùng, dở giọng trách mắng.
"Làm cái gì lâu thế?!"
Anh không nói gì chỉ nâng cánh tay phải của cậu lên sát trùng rồi xoa nhẹ thuốc lên đó. Cậu thấy vẻ mặt của anh hơi lạ nên dối lòng trấn an.
"Tôi không sao, mấy vết này không ảnh hưởng gì!"
"Xin lỗi..."
Dù anh cúi mặt xuống nhưng qua gương chiếu hậu, cậu vẫn thấy đôi mắt đang long lanh ánh nước. Anh ghét cậu là thật, nhưng nếu lúc đó không phải gậy mà là một hung khí khác thì không biết điều gì sẽ xảy ra. Vì anh chủ quan nên mới khiến cậu phải lao ra bảo vệ. Bảo vệ ư? Chắc chỉ là thấy nguy hiểm nênn giúp đỡ thôi. Anh điều chỉnh cảm xúc ổn định ngẩng lên nhìn cậu, hai người nhìn nhau thật lâu. Đỗ Duy Đức cũng không hiểu tại sao bản thân lại khó chịu khi nhìn thấy đôi mắt ánh nước của anh.
"Mặt cậu cũng bị trầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-yeu/3574331/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.