Vũ Hải Đăng hơi bất ngờ trước câu trách móc của Đỗ Duy Đức. Vì anh nhận ra cảm giác lo lắng của cậu.
" Tại sao lại quan tâm tôi ? "
Cậu cũng đứng hình một lúc, lời ra đến đầu môi rồi thì bị tiếng kêu của anh ngăn lại. Cậu nhìn xuống chân trái của anh thấy nó đã sưng đỏ. Không quan tâm vết thương trên tay mình, cậu liền cõng anh đến phòng y tế. Anh còn đang bất ngờ lại càng bất ngờ hơn, nằm trên lưng cậu nhịp đập trái tim anh lại tăng. Cậu cũng cảm nhận thấy nhưng chỉ cho rằng anh đang bị đau. Vào phòng y tế, cậu để bác sĩ kiểm tra tình trạng của anh, còn tự bản thân băng bó vết thương ở tay. May mà có cậu làm tấm đỡ cho anh nên chân chỉ bị bong gân. Cần hạn chế đi lại. Cậu chỉ nghe vậy thôi, chưa nghe anh nói cảm ơn đã rời đi. Chiều anh mới có tiết dạy nên nhân tiện bây giờ nghỉ ngơi một lát. 30 phút sau có một nam sinh mang vào phòng một hộp cơm.
" Đại ca nhờ em mang cho thầy. "
Anh nhận lấy hộp cơm với vô vàn dấu hỏi trong đầu. Tự nhiên hôm nay tên phá hoại này tốt tính vậy ? Chẳng lẽ cải tà quy chính, quay đầu là bờ nhanh vậy sao ? Anh nhìn hộp cơm đầy nghi ngờ kia, mở ra quyết định ăn thử một miếng. Kì diệu thật, không sao cả, không lăn đùng ra ngất hay bất tỉnh như nạn nhân trong Conan. Gạt bỏ sự nghi ngờ, anh liền ăn hộp cơm. Sau 1 tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-yeu/3574326/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.