Phạm Nhật Hằng cúi xuống nắm tay đỡ lấy người con gái ở dưới đất lên. Cả thân thể ấy đang vừa khóc vừa run rẩy vì những gì mình vừa trải qua và chứng kiến.
" Chị không sao chứ ? " . Giọng điệu của Phạm Nhật Hằng đã dịu đi rất nhiều so với khi nãy để trấn an tinh thần cô.
" C-chị...không sao... " . Câu trả lời vẫn còn mang theo những tiếc nấc nghẹn.
" Chị bị thương rồi, về nhà em trước nhé. "
Cô gái đáng thương được dìu lên xe, Phạm Nhật Hằng thắt dây an toàn cho cô thì đã thấy đôi mắt đọng những giọt nước mắt kia nhắm lại. Nửa tiếng sau về đến nhà, vì cô gái kia còn đang ngủ nên Phạm Nhật Hằng phải nhờ anh thư ký của ba bế cô lên phòng mình. Phạm Nhật Hằng lấy khăn sạch, lau đi khuôn mặt đẫm nước mắt. Sau đó lấy bông sát trùng vết thương và nhẹ nhàng bôi thuốc lên đó.
" Tiểu thư, đây là ai vậy ? ". Cô đầu bếp giúp việc đứng bên cạnh. Đây là lần thứ 3 thấy cô chủ nhỏ nhà mình đưa người lạ về nhà.
" Bạn của cháu. Ngày mai cô nấu giúp cháu thêm súp bồ câu nhé ! "
Cô giúp việc đồng ý rồi rời đi. Phạm Nhật Hằng để cô gái ngủ trên giường của mình còn bản thân nằm tạm bên ghế sopha.
Sáng hôm sau, cô gái tỉnh lại, mở mắt thấy một căn phòng lạ đang hoảng hốt thì cô nhìn thấy trên người mình những vết thương đã được dán băng cẩn thận. Cô bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-yeu/3574321/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.