Cả lớp " Ồ " lên một tiếng to, sau đó nhốn nháo vì đây là lần đầu tiên thấy trường hợp thế này. Một giảng viên bình thường sẽ không dám lên giọng với cậu như vậy đâu, chỉ có các Hiệu trưởng đã từng làm việc ở đây lỡ buông lời trách mắng mà mất đi vị trí việc nhẹ lương cao.
Anh thấy việc này là quá đủ rồi, trong tiếng ồn ào của cả lớp, cậu vẫn im lặng. Phạm Nhật Hằng ngồi bên cạnh bật cười một tiếng. Cậu tiếp tục đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn anh khiến anh rùng mình một cái rồi cũng mạnh mẽ nhìn lại. Ngày đầu đi làm lại để một tên nhóc dắt mũi đi thì còn gì là hình tượng nữa.
" Tốt nhỉ ? Anh coi thường lời tôi nói quá rồi. " . Cậu nhếch nhẹ khóe môi.
" Cậu nghĩ cậu là ai ? "
Có thể vì trước khi làm một giảng viên Ngoại ngữ, anh đã là một sinh viên ngành Luật. Trái tim luôn chính nghĩa, tính cách cũng được rèn luyện thành chín chắn, mạnh mẽ nên anh ghét cay ghét đắng những con người lạm quyền lực thế này. Mất việc thì sao ? Đi tìm công việc khác là được, còn để tên nhóc đầu trắng này lộng hành thìn còn biết bao nhiêu người phải rời bỏ công việc này nữa chứ ? Giúp cho mọi người một chút, anh vươn tay xách một bên tai của cậu lên rồi kéo ra khỏi lớp học.
" Tôi cũng muốn thử xem, cậu có thể làm gì ? "
Anh đưa ra lời thách thức khiến cả lớp đã bất ngờ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-yeu/3574318/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.