Vũ Hải Đăng tức giận, đứng dậy phủi đồ rồi sa sầm mặt cất tiếng.
" Này cậu kia ! Đi đứng kiểu gì vậy ? Sao đi trên đường mà còn đeo tai nghe, xem điện thoại ? Có biết nguy hiểm lắm không ? Cậu... "
Còn chưa dứt lời, màn hình hiển thị cậu đã thua cuộc, lúc này cậu mới rời tầm mắt hướng đến anh. Anh bị cặp mắt vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo dọa cho ngây người. Cậu tháo tai nghe.
" Anh biết tôi cầm điện thoại rồi sao không tránh ra ? Mù chắc ? Anh còn cố ý đâm vào tôi rồi còn lắm miệng cái gì ? Không có mắt thì ít nhất phải có tròng chứ ! Phiền phức thật ! "
Không để anh phản ứng lại, cậu đã nhấc chân rời đi. Anh đứng lặng 5 giây rồi nghĩ lại những lời ấy khiến lửa giận xộc thẳng lên đỉnh đầu. Anh quay lại bắn ánh mắt hình viên đạn theo bóng lưng cậu.
" Tên chết tiệt ! "
Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cho tâm trạng ổn định hơn. Anh tiếp tục đi đến nơi làm việc thật nhanh, chẳng còn tâm trạng để ngắm cảnh nữa. Cổng trường dần hiện ra trước mắt, anh nhìn tấm bảng " Trường Đại Học A " với niềm vui khôn siết. Cuối cùng anh cũng có thể theo đuổi đam mê của mình, đi trên con đường mà anh thật sự mong muốn. Vũ Hải Đăng đi tìm phòng Hiệu trưởng, đứng trước bảng chỉ đường, anh nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình. Anh quay qua hỏi một nhóm nữ sinh viên.
"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-yeu/3574316/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.