Đúng, phận con gái rất mỏng. Sống chung với ba mẹ từ bé đến lớn chẳng được bao nhiêu năm, rồi lại phải ra ngoài đời, ra ngoài xã hội. Có ai thích con cái mình bị vùi dập bởi cuộc sống khắc nghiệt này đâu, lại chẳng ai muốn con cái mình luôn xuất hiện trong trạng thái đầu tóc bơ phờ mệt mỏi vì những áp lực không tên.
Tôi đi học xa nhà, chẳng khác gì rút ngắn khoảng thời gian được bao bọc lại. Nghĩ đến mà tôi lại thấy nghèn nghẹn trong lòng, chẳng biết nói gì cho đến khi mẹ ra ngoài rồi vẫn lặng thinh.
Tôi đã đọc đâu đó rằng, khi bạn có quá nhiều vướng bận trong lòng và nó bắt đầu chia làm hai phe để khủng bố tinh thần bạn thì hãy lập một cái bảng để liệt kê hết ưu điểm của nó ra. Đến lúc này, thì tôi nghĩ tôi nên áp dụng điều ấy, để có quyết định sáng suốt nhất.
Tôi nhanh chóng liệt kê một loạt những ưu điểm khi mình bị trượt. Lúc đó tôi sẽ được học với một số người bạn cũ, được ở gần ba mẹ, học tập bớt áp lực hơn, cuộc sống cũng bớt bon chen hơn, tiền học phí ít hơn, có nhiều thời gian đi chơi hơn, ít phải đi học thêm hơn. Nhưng đến cột nếu Ghẹ đỗ, tôi lại bắt đầu phân vân và đắn đo, vì thực sự, không biết ghi cái gì. Loay hoay mãi, tôi mới ghi được hai điều: mụ Mít kì vọng và có nhiều cơ hội vào trường Đại học lớn. Thật ra, thì còn một điều nữa, khiến tôi lần chần mãi chẳng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-mot-tinh-ban/2103178/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.