Mùa hè năm ấy, chúng tôi lên lớp một. Cả ba gia đình quyết định đi du lịch một chuyến để động viên tinh thần học tập. Người lớn thuê một chiếc xe ô tô to lắm, đi chơi hẳn năm hôm trên Hà Nội.
Đây là lần đầu tiên tôi được đặt chân lên Thủ Đô, còn mọi người ai cũng được đi rồi nên mặt tôi hào hứng thấy rõ.
Bọn tôi được đi Lăng Hồ Chủ Tịch, Văn Miếu Quốc Tử Giám, ra hồ Hoàn Kiếm, ăn kem Tràng Tiền, tắm suối ở Ao Vua.
Mụ Mít cứ đòi đi "Rô-gian Xi-ti". Tôi thấy cái đấy chẳng có gì hay ho cả, cái gì cũng đắt, toàn mùi điều hòa, đồ ăn cũng không hợp với tôi. Bà ấy cứ bảo đi một lần cho biết. Chẳng hiểu biết cái gì nữa, tôi chỉ thấy vừa mỏi chân vừa đói.
Sau chuyến du lịch đấy thì mở ra trước mắt ba đứa chúng tôi là những ngày tháng đèn sách, học hành. Buổi sáng và buổi chiều đi học thêm trên nhà cô giáo, còn buổi tối là thằng Bin với con Nhím cắp sách sang nhà tôi học.
Ba đứa ba cái bàn con, ngồi xếp ngay ngắn trong cái phòng nhỏ tí của chị em tôi. Và tất nhiên cô giáo là bà Mít. Đầu tiên ba mẹ tôi không yên tâm để cho chị tôi dạy, nhưng bà ấy biến thành người hoàn toàn khác. Rất dịu dàng, nhỏ nhẹ, giảng chi tiết từng li từng tí.
- Đây nhé, chữ "hờ" này lưng nó rất cao, nó đứng nhiều rất mỏi lưng, nên Bin phải dựa lưng nó vào dòng kẻ xẫm nhé.
- Chữ "o" viết rất đơn giản, nó tròn như quả trứng gà ấy, nên em chỉ viết trong hai ly vở thôi. Như thế nhìn chữ mới cân, mới đẹp.
Bà ấy nói năng rất nhỏ nhẹ, ngọt như mía lùi, còn ngọt hơn cô giáo dạy bọn tôi. Nhưng bản chất bà là con người rất kiểm soát. Cho dù bà có đang gõ gõ liên tục lên bàn phím thì bà vẫn biết tôi đang loay hoay với cái tẩy hay thằng Bin đang nghịch cái bút chì. Chỉ cần một cái lừ mắt hay đập bàn của mụ cũng khiến cho bọn tôi vã mồ hôi hột.
Ngày nhập học cuối cùng cũng đến, ba bọn tôi "được" bà chị thần thánh dắt đi chứ không phải ba mẹ dắt. Một phần vì người lớn "bận đi làm kiếm tiền mua thịt cá", một phần vì trường của bà Mít nhập học muộn hơn trường tôi. Trước khi đứng xếp hàng nhận lớp, bà Mít như hóa thành thiên thần, dặn dò chúng tôi:
- Mấy đứa tí xếp hàng ngoan nhé, không phải khóc. Đi vào nhận lớp bình thường như khi ba đứa đi học thêm ấy. Chị đứng ở gốc cây kia, khi nào xong chị lai mấy đứa về với ba mẹ nhé!
Con Nhím nghe xong òa lên khóc luôn, làm tôi cũng tủi thân rơm rớm nước mắt. Thằng Bin cứ mạnh miệng đứng dỗ, mồm liên tục "không sao đâu, không sao đâu" nhưng mắt cũng đỏ hoe.
Đến lúc nhận lớp thì chỉ có tôi với Bin học cùng lớp với nhau, còn cái Nhím học khác lớp. Được đà, cái Nhím nó càng gào mồm lên khóc to hơn, tôi với Bin chỉ dám nhấp nhổm ở chỗ ngồi mà không dám ra dỗ. Và qua khung cửa sổ ấy, tôi thấy bà chị chạy ra dỗ nó. Mà hay lắm nhé, chị tôi nói cái gì mà một tí nó đã nín khóc theo cô giáo vào lớp rồi, không như tôi với thằng Bin mỗi lần dỗ nó là mất hàng nửa tiếng mới nín.
Cô giáo tôi cũng không còn trẻ nữa, và khá nghiêm khắc. Tôi có thể nhận ra qua ánh mắt của cô mà tôi hay thấy điều đấy ở bà chị tôi. Nhưng cô nhắc nhở bọn tôi rất nhỏ nhẹ, giọng rất thanh và ấm nữa.
Lúc về, bà chị tôi lai ba đứa trên chiếc xe đạp. Tôi với Nhím ngồi sau, còn Bin thì đứng trên càng xe. Trên đường, bà hỏi bao thứ chuyện làm tôi và hai đứa nó trả lời mỏi cả mồm, thi thoảng lại nhắc:
- Dạng chân xa xa ra!
Về đến nhà chúng tôi mệt muốn chết, vậy mà bà Mít đạp xe cả quãng đường giữa trời nắng chẳng biết mệt gì cả, còn pha cho mỗi đứa một cốc nước cam. Đúng là người lớn khỏe thật đấy.
__________________
Đến chiều, bà chị dắt tôi đi mua sách vở. Vì bố mẹ hai đứa kia mải làm mải ăn nên cũng đưa tiền cho mụ Mít mua cả. Chúng nó là con một chẳng chịu sự kìm kẹp của ai sướng thật đấy. Chứ như tôi, làm cái gì cũng phải xin phép chị, bà lừ mắt cho một cái là sợ xanh mắt mèo. Tự dưng tôi thấy bà Mít giống y bảo mẫu, xách bao nhiêu sách vở về, rồi bọc vở, rồi dán nhãn cho ba đứa nữa.
Lúc tôi đang đứng đu lên cái bàn hóng chị viết nhãn vở, thì nghe thấy bà Mít lẩm nhẩm:
- Võ Ngọc Vân Anh.
Tôi ngơ ngác, mình tên là Ghẹ mà, liền hỏi luôn:
- Chị Mít viết sai rồi, em tên là Ghẹ, Vân Anh nào mà Vân Anh.
- Hâm à, tên ở nhà là Ghẹ thôi, tên đi học là Vân Anh.
Lúc đấy tôi vui lắm, hỏi lại luôn:
- Ơ thế chị Mít có tên đi học không?
- Có, chị tên là Võ Ngọc Huyền Anh.
- Thế thằng Bin con Nhím có không chị.
Bà đẩy gọng kính lên, nheo mắt đọc cái tên trên nhãn vở:
- Thằng Bin tên là Vũ Hoàng Mạnh Phong, còn cái Nhím tên là Hán Minh Nguyệt.2
Tôi vui như tết, tên tôi hay hơn chúng nó. Tôi chạy ra chỗ hai đứa đang loay hoay xếp sách vào cặp, reo lên:
- Này nhé, tên tao là Vân Anh đấy, Võ Ngọc Vân Anh đấy. Hay chưa, không phải là Ghẹ đâu nhé.
Thằng Bin liền phản pháo:
- Ơ thế tên tao cũng có phải Bin đâu, tao tên Phong cơ, Vũ Phong đấy.
- Tên Nhím hay hơn, tên là Minh Nguyệt đấy, ba Nhím bảo có nghĩa là trăng sáng, sáng như rằm Trung Thu luôn.
Ba bọn tôi cứ chí chóe xem đứa nào tên hay hơn, làm bà Mít bực mình, đập bàn một cái rồi lừ mắt. Làm tôi với hai đứa nó giật cả mình rồi lẳng lặng xếp sách vở, ra ngoài chơi đồ hàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]