Hạ Chân Ngọc nghe thấy Chu Cẩn Vũ đột nhiên nói một câu như vậy, trái tim lập tức “Lộp bộp” rơi xuống, làm sao anh lại biết cô không ở Nhã Phong, chẳng lẽ anh không đi họp? Vì thế nhỏ giọng hỏi: “Anh đang ở đây vậy, làm sao biết tôi không có trở về?”
“Em nói tôi đang ở đâu được? Không phải là do tôi lo lắng em ở nhà một mình sẽ sợ hãi ư, nếu không làm sao tôi lại nguyện ý 4 giờ sáng ngày mai phải dậy để đi đến đó? Kết quả thì sao? Em giỏi thật nhỉ, nếu không phải là tôi đã về nhà, thì còn không biết em nóng lòng muốn trở lại đến mức lao về nhà đó như một mũi tên đâu.” Giọng nói của Chu Cẩn Vũ càng lúc càng thêm âm trầm.
Hạ Chân Ngọc thật sự không biết nên nói cái gì cho phải, trừ bỏ ở trong lòng cảm thán một phen, còn lại thật sự là không ngờ lại trùng hợp ngẫu nhiên như thế. Điều làm cho cô không nghĩ đến nhất chính là Chu Cẩn Vũ lại lo lắng cô phải ở nhà một mình, nên anh thà phải dậy sớm để đi đến đó, chứ cũng không đi đến trước thời gian.
Lúc này Chu Cẩn Vũ lại mở miệng, giọng nói lớn hơn một chút: “Nói chuyện đi, có phải là không còn gì để nói hay không? Em mau trở về cho anh.”
Một câu nói này ngay lập tức làm cho Hạ Chân Ngọc đang cảm thán trong lòng liền tỉnh táo trở lại, cô càng nhỏ giọng nói: “Không thể được, bây giờ tôi đang ở nhà cha mẹ của Lý Nguy mà, đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-hon-nhan/69811/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.