Hạ Chân Ngọc nằm ở trên giường không muốn mở mắt ra, nhưng mà sự việc đã xảy ra như vậy rồi cô chỉ có đối mặt, cô không nghĩ được bước tiếp theo phải làm thế nào bây giờ. Mà ngay lúc này việc cô cần phải làm nhất là phải làm thế nào để rời khỏi chỗ ở của Chu Cẩn Vũ, nếu không một lát nữa trời sẽ sáng hẳn, bên ngoài có nhiều người thức dậy thì sẽ phiền toái lớn. Cô nín thở chậm rãi vươn tay, cầm lấy điện thoại di động nhìn xuống, đã gần 5 giờ rồi.
Cô nhẹ nhàng dịch chuyển cánh tay của Chu Cẩn Vũ đang vắt ngang trên ngực cô, xoay người xuống giường. Cô nhặt bộ quần áo rơi rải rác trên sàn nhà lên bắt đầu mặc vào trên người, vừa đem bộ đồ lót mặc vào thì phía sau truyền đến giọng nói còn hơi chút buồn ngủ của Chu Cẩn Vũ: “Dậy sớm như vậy, em định đi đâu?”
Cô nhanh chóng đem quần áo mặt vào và cài cúc cẩn thận, xoay người lại thì đã thấy Chu Cẩn Vũ ngồi dậy, cô nói: “Tôi trở về phòng của mình”.
Chu Cẩn Vũ nghe xong cũng xuống giường, Hạ Chân Ngọc vội vàng quay đầu đi nhắm mắt lại, một thoáng chốc thân thể ấm áp của Chu Cẩn Vũ đã kề sát bên cô rồi, anh vòng hai tay ôm eo Hạ Chân Ngọc, bàn tay lại còn khe khẽ mân mê eo cô, anh dán sát khuôn mặt mình vào mặt cô cười nói: “Anh còn cho rằng em sẽ khóc lóc ầm ĩ với anh cơ đấy.”
Hạ Chân Ngọc mở mắt ra, nhìn thấy anh đã mặc quần lót
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-ca-hon-nhan/69804/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.