Hạ Chân Ngọc nghe điện thoại của mẹ Lý Nguy xong bất chấp mệt nhọc xách túi liền vội vàng trở về nhà, vào đến tiểu khu cô trực tiếp đến nhà mẹ Lý Nguy. Tống Quyên mở cửa thấy Hạ Chân Ngọc liền khóc, nói: “Chân Ngọc, cô mau đi xem một chút đi, vừa rồi Phó cục trưởng của Lý Nguy gọi điện thoại đến, nói là Lý Nguy trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đã có những lời nói và hành động quá khích, ông ta bảo người nhà đi đến hỗ trợ trấn an một chút. Những việc này tôi đây cái gì cũng đều không hiểu, cũng không dám nói với cha Lý Nguy. Nhưng việc này là như thế nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Chân Ngọc trong lòng cũng thấy rất sốt ruột, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, trước mắt chỉ có thể trấn an Tống Quyên, cô nói: “Mẹ, mẹ đừng vội, bây giờ con đi đến đơn vị của Lý Nguy. Trước tiên việc này mẹ cũng đừng nói với cha, chờ con biết rõ ràng rồi sẽ nói lại.” Sau đó cô cũng không tiếp tục nghe Tống Quyên than vãn nữa mà đi vào thang máy rồi đi đến phân cục của Lý Nguy.
Đến phân cục, Hạ Chân Ngọc muốn đi tìm Trâu khoa trưởng trước để hỏi thăm tình hình của Lý Nguy, dù sao anh ta cùng Trâu khoa trương đã tạo mối quan hệ qua lại, hơn nữa còn đã tặng quà biếu. Cô đi đến khoa kỹ thuật thì lại không nhìn thấu Trâu khoa trưởng, hỏi thăm những người khác trong khoa, liền thấy trên khuôn mặt của những người kia thể hiện vẻ sốt ruột, nhưng ánh mắt lại tỏ ra hưng phấn tựa như muốn xem náo nhiệt. Một trong những người đó nói: “Cô không nên đi tìm Trâu khoa trưởng, khoa trưởng đang ở trong văn phòng của Cục trưởng. Lý Nguy nhà cô chính là trở mặt cùng khoa trưởng, cô còn tìm khoa trưởng làm cái gì?”
Sau đó người nọ lại chỉ vẽ cho Hạ Chân Ngọc đi tới văn phòng của Lưu phó cục trưởng. Tìm được tới nơi cô gõ cửa rồi đi vào văn phòng, vào trong Hạ Chân Ngọc lập tức liền cảm thấy không khí vô cùng áp lực. Lý Nguy đang ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh cúi đầu không nói, Lưu phó cục trưởng ngồi ở phía sau bàn làm việc vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Hạ Chân Ngọc chào Lưu phó cục trưởng, Lưu phó cục trưởng nói: “Cô là vợ của Tiểu Lý? Trước tiên hãy ngồi xuống đi.”
Hạ Chân Ngọc vừa ngồi xuống, không đợi cô kịp nói gì, Lưu phó cục trưởng liền vào thẳng nội dung chính: “Hôm nay Lý Nguy tại văn phòng của Trâu khoa trưởng Khoa kỹ thuật có tranh cãi, tuy rằng chúng tôi đã đúng lúc ngăn lại, nhưng mà dù sao trong khoa còn có những đồng nghiệp khác, ảnh hưởng vẫn là rất không tốt, hơn nữa tính chất sự việc bọn họ tranh chấp cũng rất nghiêm trọng.”
Tính chất nghiêm trọng? Trong lòng Hạ Chân Ngọc lo lắng không yên, để bị nói thành tính chất nghiêm trọng cũng chỉ có thể là chuyện Lý Nguy biếu cho Trâu khoa trưởng 1 vạn đồng. Là do bị người khác báo cáo với cấp trên, hay là do việc cạnh tranh vào vị trí phó phòng không thành, Lý Nguy muốn Trâu khoa trưởng trả lại tiền, nếu như là vế sau vậy thì Lý Nguy thật là quá ngu xuẩn rồi.
Bởi vì trong lời nói của Lưu phó cục trưởng có ý không tốt, Hạ Chân Ngọc liền không nói lời nào, quả nhiên Lưu phó cục trưởng tiếp tục nói: “Xét thấy tính nghiêm trọng của vấn đề theo như lời Lý Nguy nói, chúng tôi mời cô đến đây một là muốn tìm hiểu sự việc việc đã diễn ra, hai là cũng muốn cho người trong nhà giúp trấn an cảm xúc cá nhân của Lý Nguy, bất cứ vấn đề gì cũng đều có thể giải quyết. Hôm nay Lý Nguy tranh cãi ầm ĩ, vi phạm kỷ luật của đơn vị là không nên.”
Đầu tiên là Hạ Chân Ngọc nói những lời xin lỗi cùng áy náy với Lưu phó cục trưởng, sau đó liền bày tỏ nhất định phối hợp công tác. Lưu phó cục trưởng thấy Hạ Chân Ngọc coi như là người hiểu lý lẽ, sắc mặt ông ta mới hơi chút dịu đi một ít, nói: “Vừa rồi tôi nghe Lý Nguy nói nên cũng đã hiểu biết đại khái tình hình, hiện tại tôi muốn hỏi cô một chút, việc Lý Nguy muốn cạnh tranh vào vị trí phó phòng cô có biết hay không?”
Hạ Chân Ngọc nghĩ thầm, cô đoán thật đúng là chuyện này mà, lúc này trong lòng dâng lên cảnh bảo, cô nhắc nhở bản thân mình mỗi vấn đề đều phải trả lời đặc biệt cẩn thận, cô liền gật gật đầu nói biết.
Lưu phó cục trưởng thấy Hạ Chân Ngọc gật đầu trả lời, liền nói tiếp: “Hôm nay sở dĩ Lý Nguy cùng Trâu Chí Toàn xảy ra tranh chấp, căn cứ vào lời giải thích của Lý Nguy, thì là do anh ta đã đưa cho Trâu Chí Toàn 10 vạn tiền trà nước dùng để giúp cho anh ta tham gia cạnh tranh vào vị trí phó phòng. Kết quả Trâu Chí Toàn nhận tiền nhưng lại không xử lý chuyện gì, mà hiện tại Trâu Chí Toàn từ đầu đến cuối đều không thừa nhận là có chuyện này. Về việc 10 vạn tiền tiền trà nước này cô có biết không?”
Hạ Chân Ngọc sững sờ nhìn Lưu phó cục trưởng, vẻ mặt của ông ta cực kỳ nghiêm túc, cô mấp máy môi mấy lần mà cũng chưa nói ra được lời nào. Mười vạn ư? Không phải là chỉ đưa trước cho 1 vạn, nếu việc thành thì lại đưa tiếp cho 3 vạn sao? Làm sao lại trở thành 10 vạn rồi? Cô quay đầu nhìn Lý Nguy, chỉ thấy hai vai Lý Nguy run lẩy bẩy, anh ta vẫn cúi đầu không nói lời nào. Cô quay lại đối mặt với Lưu phó cục trưởng, nhưng thực sự là một lời Hạ Chân Ngọc cũng không nói ra được.
Lưu phó cục trưởng là một người lọc lõi, thẩm tra các vụ án nhiều năm như vậy, vừa nhìn thần sắc Hạ Chân Ngọc liền biết rằng cô căn bản là không biết việc này, vì thế giọng điệu đầy khẳng định: “Cô không biết việc này sao, như vậy vấn đề sẽ rất khó xử lý, đều là những đồng chí công an công tác trên mặt trận an ninh, làm sao có thể ngay cả điểm thông thường ấy cũng đều không có chứ, nếu không có chứng cớ liền sẽ bị coi là vu khống đồng chí của mình. Hơn nữa mũi nhọn lại nhắm thẳng vào đồng chí lãnh đạo trực tiếp của mình, may mắn là chuyện này chưa bị lan rộng, nếu bị lan rộng ra ngoài không phải việc này sẽ trở thành chuyện cười hay sao!”
Rốt cục Lý Nguy đã ngẩng đầu lên, anh ta vẫn còn có chút kích động nhìn Lưu phó cục trưởng nói: “Phó cục trưởng, tôi không tùy tiện vu tội cho ông ta, tôi thực sự có cầm 10 vạn đồng đưa cho Trâu Chí Toàn, là ông ta nói nhất định có thể làm cho tôi được tuyển chọn đề cử lên cấp trên, kết quả là hôm nay ông ta lại nói với tôi rằng, người được chọn là người mà lãnh đạo muốn điều động nội bộ, hơn nữa tiền cũng không lấy trở lại được, hắn………”
“Anh im ngay cho tôi! Lý Nguy anh có biết là bản thân mình đang nói bậy bạ cái gì đó không? Anh có chứng cớ là đã đưa cho Trâu Chí Toàn 10 vạn sao? Đây là một vụ án phức tạp, thứ nhất không có người làm chứng, thứ hai không có vật chứng, còn nữa, anh nói vị trí phó phòng là điều động nội bộ, ai là người được điều động nội bộ anh nói rõ ràng cho tôi xem nào. Cạnh tranh vào vị trí phó phòng còn chưa có bắt đầu, lãnh đạo cục còn chưa có quyết định cụ thể mà anh liền đã biết hay sao? Có phải toàn bộ lãnh đạo cục của chúng ta đều bị người khác hối lộ hay không?” Lưu phó cục trưởng trực tiếp đánh gãy lời nói của Lý Nguy, sắc mặt và lời nói đều thập phần nghiêm khắc hỏi.
Lý Nguy nghe xong ngập ngừng nói: “Không phải là tôi nói điều động nội bộ, là do Trâu Chí Toàn nói.”
Lưu phó cục trưởng nói: “Tôi chỉ nghe thấy những lời này từ miệng anh nói ra, những người khác cũng chưa từng nói.”
Lý Nguy liền không hé răng nói lời nào nữa lại tiếp tục cúi đầu, từ đầu đến cuối không thấy Hạ Chân Ngọc liếc mắt một cái. Hạ Chân Ngọc biết chính mình phải tỏ thái độ, cô hắng giọng nói: “Lưu phó cục trưởng, chuyện xảy ra hôm nay của Lý Nguy tuy rằng tôi không có tư cách tham gia nhưng mà vẫn muốn thay mặt cho Lý Nguy xin lỗi ngài, Lý Nguy đã làm cho các vị lãnh đạo trong cục thêm phiền toái. Tôi biết loại chuyện này ảnh hưởng cực kỳ không tốt, cũng mong ngài nhiều thông cảm. Sau khi về nhà tôi nhất định sẽ làm tốt công tác tư tưởng cho Lý Nguy.”
Nói đến đây cô tạm dừng một chút mới lại tiếp tục mở miệng: “Về phần Lý Nguy và Trâu khoa trưởng trong lúc đó có sự hiều nhầm, chúng tôi cũng sẽ tự mình đến nhà của Trâu khoa trưởng nói lời xin lỗi, nhất định sẽ thình cầu Trâu khoa trưởng thứ lỗi, về điểm này xin lãnh đạo cứ yên tâm. Lưu phó cục trưởng, mong ngài hãy xem xét những cố gắng trong công tác ngày thường của Lý Nguy mà tha thứ cho anh ta lần này, chúng tôi vô cùng cảm kích.”
“Chân Ngọc!” Lý Nguy nghe xong Hạ Chân Ngọc nói lập tức ngẩng đầu hô một tiếng, kết quả bị Hạ Chân Ngọc hung hăng quét mắt liếc nhìn Lý Nguy một cái, muốn anh ta đừng nói bậy bạ gì nữa để thêm phiền toái.
Lý Nguy bị ánh mắt đầy tức giận của Hạ Chân Ngọc làm cho hoảng sợ, cũng biết này này cô thực sự tức giận, cũng không dám nói gì thêm nữa, lập tức quay đầu nhìn về nơi khác.
Lưu phó cục trưởng thấy Hạ Chân Ngọc biểu lộ thái độ rõ ràng, rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Nếu Lý Nguy có một phần hiểu lý lẽ giống như cô thì sẽ không kích động như vậy, nhưng mà có một người vợ hiền đức như cô cũng là phúc khí của anh ta. Trâu khoa trưởng có thể thứ lỗi cho Lý Nguy hay không đó là việc mà các ngươi phải tự mình làm, lãnh đạo chúng tôi cũng sẽ nói chuyện với Trâu khoa trưởng, để làm tốt công việc của mình, ông ta cũng cần phải lấy đoàn kết nội bộ làm trọng. Nhưng là, hôm nay lời nói và việc làm của Lý Nguy cần phải có những xử lý nhất định không thể cho qua được, còn về phần xử lý như thế nào thì lãnh đạo cục chúng tôi phải họp bàn nghiên cứu một chút, có muốn hay không mở cuộc thông báo phê bình tôi cũng không làm chủ được.”
Hạ Chân Ngọc biết lúc này không thích hợp để nói đến chuyện giảm nhẹ vấn đề xử lý, cô đứng lên hết lần này đến lần khác cúi đầu nói lời xin lỗi và cảm tạ, sau đó mới cùng Lý Nguy đi ra khỏi văn phòng Lưu phó cục trưởng.
Cánh cửa văn phòng vừa đóng lại Hạ Chân Ngọc liền nhanh chóng bước nhanh về phía trước, hoàn toàn không để ý đến Lý Nguy ở phía sau. Lý Nguy cũng tự biết bản thân mình đã giấu diếm cô chuyện tiền bạc, đành phải đi theo phía sau Hạ Chân Ngọc về nhà.
Sau khi hai người trở về nhà, Hạ Chân Ngọc trực tiếp đem túi xách vứt ở trên ghế sô pha, rồi xoay người chất vấn Lý Nguy: “Mười vạn! Không phải anh nói với em là chỉ đưa trước 1 vạn sao, nếu việc thành thì lại đưa tiếp 3 vạn sao? Anh nói đi! Mười vạn này là xảy ra chuyện gì?”
Lý Nguy do dự hồi lâu cũng không nói lời nào, Hạ Chân Ngọc tức giận đến mức muốn chết, la lớn: “Em đang nói chuyện với anh đó! Lúc này là lúc nào rồi mà anh còn giả câm giả điếc!”
Lý Nguy nhìn vào mắt Hạ Chân Ngọc, hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Là đưa 10 vạn, những lời lúc trước anh nói với em đều là lừa gạt em. Chuyện cạnh tranh vào vị trí trưởng phòng này trước đó anh đã nói với mẹ anh, mẹ anh cùng bà ngoại, ông ngoại đã bàn bạc qua sau đó nói là sợ đưa thiếu sẽ không xong việc, liền nghĩ đến việc chuẩn bị thêm tiền, sau đó liền mượn trước của dì Hai anh 6 vạn, đến lúc anh muốn đi tìm Trâu khoa trưởng thì mẹ anh nói nhất định phải đem chuyện này làm thành, liền lại bắt anh đưa cho ông ta thêm 4 vạn, anh cũng nghĩ 10 vạn này như thế nào cũng là tuyệt đối không có sai sót, liền đưa hết cho Trâu Chí Toàn.”
Ngu xuẩn! Lời này Hạ Chân Ngọc không nói ra khỏi miệng. Cô nghĩ, chuyện trong cơ quan đơn vị Lý Nguy đi bàn bạc với mẹ anh ta thì có tác dụng gì, mẹ anh ta cả đời rú rú tại một tập thể công xã nhân dân nhỏ làm sao có thể hiểu được những cách thức làm việc như thế này trong đơn vị. Nhưng đáng tức giận nhất chính là lại còn đi tìm hai ông già, bà già để bàn bạc, chuyện này cho dù là anh ta có cùng dì Hai của mình bàn bạc qua một chút thì cũng không có khả năng làm ra sự việc rối loạn lớn đến như vậy.
Vì thế cô kìm nén sự tức giận hỏi: “Lúc vay tiền, dì Hai anh không hỏi là để dùng vào việc gì à?”
Lý Nguy nhỏ giọng nói: “Có hỏi, mẹ anh nói là để dùng vào việc giúp anh cạnh tranh vào vị trí phó phòng, dì Hai anh liền không nói thêm gì nữa.”
Đúng vậy! Chả trách dì Hai của Lý Nguy không hỏi nhiều, bình thường cạnh tranh ở trong nội bộ đơn vị nếu có quan hệ thì chỉ cần đưa khoảng 5 vạn là cũng đủ rồi, kết quả là Lý Nguy cầm 10 vạn đi đưa cho một mình Trâu khoa trưởng. Mười vạn nha, nếu trực tiếp đặt lên bàn của Lương cục trưởng, đoán chừng là ông ta cũng có thể trực tiếp giúp đỡ. Hiện tại chẳng những lại vay thêm tiền mà còn lấy thêm cả tiền trong nhà gộp vào để đưa, bây giờ Trâu Chí Toàn thể hiện rõ là bị Lý Nguy hãm hại.
Hiện tại thì hay rồi, chẳng những mất tiền, lại còn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, phải đi đến nhà người ta cúi đầu nhận lỗi, mà xin lỗi có thể đi đến tay không hay sao? Đáng giận nhất chính là Lý Nguy còn có thể hùng hồn nói rõ ra, rồi còn tìm Trâu Chí Toàn tính sổ, đây là chuyện có thể làm sáng tỏ cho mọi người biết hay sao?
Hạ Chân Ngọc thật sự muốn mắng cho Lý Nguy một trận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lý Nguy vẫn còn lộ ra vẻ kiên cường, cô thầm nghĩ sẽ không mắng anh ta, mà cô muốn một cước đá lên trên mặt anh ta, làm cho cái loại biểu tình này ở trước mắt mình biến mất.
Hạ Chân Ngọc cắn răng nhẹ giọng hỏi: “Lúc trước không phải anh nói Trâu khoa trưởng có khả năng giúp đỡ được việc này sao? Ông ta có thể tìm được mối quan hệ nào anh không có hỏi?”
Nhắc tới việc này vẻ mặt Lý Nguy lại là tức giận: “Lúc ấy ông ta nói có thể nhờ người tìm Lương cục trưởng giúp đỡ, anh vừa nghe nhắc tới Lương cục trưởng thì còn có ý kiến gì. Kết quả hôm nay ông ta nói với anh là không được, nói là bởi vì mối quan hệ của lãnh đạo cục và thành phố nên sớm cũng đã điều động nội bộ xong rồi, nói mối quan hệ của hai người kia so với anh còn vững vàng hơn, ngay cả Lương cục trưởng cũng không có biện pháp khác. Anh liền hỏi Trâu Chí Toàn 10 vạn tiền trà nước anh đưa ông ta thì làm sao bây giờ, ông ta nói bởi vì phải đi đi lại lại nhờ người tặng quà đãi khách nên chi tiêu cũng nhiều, chỉ có thể đưa trở lại 2 vạn, còn bảo với anh là hãy bỏ qua chuyện tiền nong coi như là để tạo mối quan hệ kết giao bằng hữu, có lẽ về sau còn phải nhờ vả đến người ta đấy. Anh vừa nghe được những lời này liền tức giận, sau đó liền cùng ông ta tranh cãi ở trong văn phòng, những người khác trong khoa nghe thấy có động tĩnh liền tiến vào khuyên can, có người đi đến chỗ Lưu phó cục trưởng thông báo, sự việc phía sau thì em cũng đã biết rồi đó.”
Hạ Chân Ngọc không còn lời gì để nói, vốn là làm chuyện ám muội, Lý Nguy lại hết lần này đến lần khác hùng hồn nói ra, hiện tại còn dính dáng đến người được chọn điều động nội bộ của lãnh đạo thành phố, anh ta thật còn có thể đi theo con đường làm nhân viên công vụ này hay sao, vẫn là nên tĩnh tâm yên ổn làm việc mấy mươi năm rồi nghỉ hưu thì có vẻ bớt lo hơn một chút.
Hạ Chân Ngọc hữu khí vô lực (uể oải) hỏi Lý Nguy: “Vậy hiện tại anh định làm như thế nào?”
Lý Nguy nói: “Đương nhiên là anh còn phải tìm lãnh đạo để nói chuyện, Lưu phó cục trưởng nói không rõ ràng anh liền tìm Lương cục trưởng. Cho dù anh không truy cứu chuyện 10 vạn kia, nhưng mà đối với chuyện cạnh tranh vào vị trí phó phòng thì anh không thể cứ bỏ qua như vậy được. Công lao cùng thành tích của anh đều đặt hết vào việc này, những người khác có phải là điều động nội bộ hay không anh mặc kệ, nhưng nếu tuyển chọn người không bằng anh, anh sẽ không chịu từ bỏ ý đồ, cho dù là đến gặp Đinh cục trưởng ở thành phố anh cũng sẽ nói.”
Anh ta triệt để bị hồ đồ hay sao? Hiện tại lãnh đạo phân cục còn chưa thông báo phê bình anh ta, chỉ ghi tội xử lý cũng đã là cám ơn trời đất lắm rồi, anh ta vẫn còn tâm trí nhắc đến chuyện thăng chức nữa.
Hạ Chân Ngọc lắc lắc đầu nói: “Lý Nguy, như thế nào mà anh còn không nhìn rõ sự việc vậy hả? Trâu Chí Toàn căn bản là không nhờ người nào đó tìm đến Lương cục trưởng, nếu vị trí đó thực sự là điều động nội bộ, vậy khẳng định là người kia có lai lịch không nhỏ, ngay cả Đinh cục trưởng ở thành phố cũng không cưỡng lại được mối quan hệ riêng đó, thì vai vế của người kia có thể là nhỏ sao? Chắc chắn là có mối quan hệ trực tiếp với lãnh đạo quan trọng trong thành phố, nếu như vậy thì anh có đưa bao nhiêu tiền hối lộ cũng đều là vô dụng, bởi vì đây không phải là chuyện tiền bạc, mối quan hệ của người ta vẫn còn ở chỗ đó, ai cũng không tranh đấu được.”
Lý Nguy lòng đầy căm phẫn nói: “Anh biết mối quan hệ là quan trọng, nhưng mà anh đã tham gia toàn bộ quá trình hợp tác phá vụ án kia, lại còn được Bộ Công an xem như là vụ án điển hình, lãnh đạo thành phố cũng đã biết, việc này ai có thể gạt bỏ? Lại còn có đơn vị tiên tiến nữa, mọi người trong đơn vị đều bình bầu cho anh danh hiệu cá nhân tiến tiến, công trạng anh chói lọi như vậy, cho dù thế nào đi chăng nữa bọn họ cũng không thể chẳng kiêng nể gì mà lướt qua anh như vậy.”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy nếu Lý Nguy muốn tự hủy đi tương lai của mình, thì thật đúng là không ai có thể ngăn cản được, mặc kệ anh ta vậy, không bị sa thải đuổi việc thì đã là vô cùng may mắn lắm rồi. Nhưng mà việc bản thân cô nên làm thì vẫn phải làm, vì thể cô tất nhiên cũng không thể tức giận, dịu đi ngữ khí hỏi Lý Nguy: “Vậy việc chỗ Trâu khoa trưởng thì làm sao bây giờ, dù sao thì anh cũng không bằng không chứng, bây giờ còn phải đi xoa dịu ông ta, bằng không người khác sẽ nhìn anh như thế nào?”
Cuối cùng Lý Nguy cũng hiểu rõ được một ít, gật đầu nói: “Trước tiên anh sẽ đi trấn an ông ta, nếu không chắc chắn là ông ta tại thời điểm anh tham gia cạnh tranh vào vị trí phó phòng sẽ làm ra mấy chuyện xấu, tối thiểu là khi bộ điều tra của tổ chức đi tìm hiểu ông ta sẽ không nói tốt cho anh. Như vậy đi, anh lại nhờ mẹ anh vay dì Hai hoặc dì Ba một ít tiền, em giúp anh đưa cho Trâu Chí Toàn, anh sẽ không đi.”
Hạ Chân Ngọc cười khổ, hiện tại Lý gia được coi là cái gì đây, gia đình vay tiền chuyên nghiệp sao? Tiền mua nhà còn không biết đến khi nào thì mới có thể trả xong, giờ lại mượn tiền nhiều như vậy, cho dù dì Hai, hay dì Ba Lý Nguy có nhiều tiền, lại chiếu cố đến mẹ Lý Nguy đã vất vả khổ cực cả đoeì cũng không có khả năng không ngừng lấy tiền trong nhà đưa ra để cho vay. Huống hồ lần này có thể thấy được lòng tham của Trâu Chí Toàn, xem ra số tiền mang đến để xin lỗi cũng không thể nhỏ được, về phần người ta cầm tiền rồi có thể hay không lại làm những việc khác nữa thì không thể nào biết được.
Sau đó Lý Nguy lại đi đến nhà của mẹ mình để bàn bạc, kết quả chính là lại mượn của dì Ba thêm 5 vạn. Hạ Chân Ngọc cũng không trì hoãn, buổi tối ngày hôm sau cô liền mua chút hoa quả đi đến nhà của Trâu Chí Toàn. Cô mỉm cười nói lời xin lỗi về việc xảy ra của Lý Nguy, lại biếu ông ta một cái phong bì, Trâu Chí Toàn nói tạm thời sẽ bỏ xuống việc này, vẫn là lấy công việc làm việc chính.
Hạ Chân Ngọc cảm thấy bản thân mình xử lý xong việc này thì coi như là hoàn thành nhiệm vụ, về phần có xử phạt Lý Nguy hay không, vậy thì ai cũng không có biện pháp để giải quyết, bất quá người có liên quan là Trâu Chí Toàn cũng không hề phản ứng ngược lại, đoàn chừng tình huống cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Có thể nói từ sau sự kiện tranh chấp với Trâu Chí Toàn lần đó, Hạ Chân Ngọc cảm thấy Lý Nguy trở nên trầm mặc hơn so với ngày xưa, mấy ngày nay đều là đã khuya mới về nhà, hơn nữa lúc trở về nhà cũng là đi vào thư phòng chơi trò chơi trên máy tính, cũng không hề nói đến công việc, cô bắt đầu có chút lo lắng.
Hôm nay Hạ Chân Ngọc thừa dịp Lý Nguy còn chưa có đi vào thư phòng liền ngăn anh ta lại hỏi: “Anh làm sao vậy, có phải có tâm sự gì hay không? Mấy ngày hôm nay em thấy anh rầu rĩ không vui.”
Lý Nguy vẫn bày ra biểu tình dáng vẻ như không có vấn đề gì, nói “Anh có thể có tâm sự gì chứ, mọi việc đều đã được giải quyết, anh toàn thân vô sự.” Nói xong liền bỏ qua Hạ Chân Ngọc đi vào thư phòng đóng cửa lại chơi trò chơi điện tử.
Hạ Chân Ngọc biết bởi vì chuyện của Trâu Chí Toàn, chắc chắn Lý Nguy ở đơn vị không được dễ chịu, nhưng việc này cũng chỉ có thể tiêu hao thời gian, chờ thời gian dài trôi qua mọi người không để ý đến chuyện này nữa là tốt rồi, hoặc là tìm mối quan hệ để điều anh ta đến phân cục khác, nhưng làm như vậy thì cũng phải qua rất nhiều cửa, nghĩ đi nghĩ lại cũng là không biết nên làm như thế nào, chỉ hy vọng Lý Nguy có thể tự mình nhìn thông suốt.
Lại hai ngày trôi qua, Lý Nguy cũng gần chín giờ mới trở về nhà, đầu tóc có chút rối loạn, thần sắc trên mặt cũng là sầu lo ngổn ngang trăm mối. Hạ Chân Ngọc đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi, thấy dáng vẻ của anh ta như vậy thì cũng lo lắng đứng lên, nhưng không đợi cô đi tới hỏi, Lý Nguy đã đi vào thư phòng đóng chặt cửa lại.
Hạ Chân Ngọc không đi vào theo, chỉ có thể lo lắng không yên ngồi xem tivi một lát rồi đi vào phòng chuẩn bị đi ngủ. Cũng không biết qua bao lâu thời gian, khi cô đang mơ mơ màng màng liền cảm giác có một cái bóng người đang đứng ở ngay đầu giường của mình. Cô sợ tới mức nhỏ giọng kêu một tiếng rồi ngồi bật dậy, chợt nghe thấy giọng nói của Lý Nguy truyền đến: “Chân Ngọc, đừng sợ, là anh.”
Hạ Chân Ngọc lập tức bật bóng đèn ở đầu giường, vừa nhìn thì thấy thật sự là Lý Nguy đang đứng ở đó, cô vừa sợ vừa tức giận, vỗ vỗ ngực hỏi: “Anh làm cái gì mà đứng nguyên một chỗ không nói một tiếng, làm em sợ muốn chết!” Nói xong cô liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức thì thấy đã hơn 3 giờ sáng rồi.
Lý Nguy nói: “Thực xin lỗi, đã dọa đến em rồi, anh không định đánh thức em đâu, em tiếp tục ngủ đi.”
Hạ Chân Ngọc cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nếu không có chuyện gì lại có thể cứ đứng trước đầu giường cô như vậy sao, cô liền truy hỏi: “Lý Nguy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh nói thật với em được không? Không phải chúng ta đã nói nếu có khó khăn gì thì đều cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết hay sao?”
Lý Nguy nhìn Hạ Chân Ngọc trong mắt tràn ngập bất lực, thấp giọng nói: “Lần này không ai có thể giúp được anh. Chân Ngọc, hai ngày trước Lưu phó cục trưởng đã tìm anh nói chuyện, nói anh lần này đã có hành vi bôi nhọ lãnh đạo, có ảnh hưởng cực kỳ không tốt, thứ Hai tuần sau sẽ mở một cuộc họp toàn thể đơn vị thông báo phê bình anh, hơn nữa anh còn phải làm bản kiểm điểm cá nhân, lại còn hủy bỏ toàn bộ danh hiệu cá nhân tiên tiến. Em nói xem anh còn có thể tiếp ở lại đơn vị nữa hay sao, nếu cuộc họp mở ra, anh coi như là kết thúc tất cả.”
Hạ Chân Ngọc không ngờ rằng phân cục vẫn là muốn xử phạt Lý Nguy nặng như vậy, Lý Nguy là một người trọng sĩ diện một lòng hướng lên trên, làm sao có thể chịu đựng được loại đả kích này, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không chúng ta đi nhờ dì Hai và dì Ba nghĩ biện pháp đi, chí ít các dì ấy công tác trong ngành tư pháp ở thành phố như thế nào cũng có thể tìm được một chút quan hệ chứ, hơn nữa còn có chồng dì Hai và chồng dì Ba nữa mà.”
Lý Nguy cười khổ lắc đầu nói: “Hiện tại anh mới biết được sai lầm lớn nhất của ngày đó là ở đâu, không phải là chuyện anh nói anh đưa cho Trâu Chí Toàn 10 vạn, mà là anh nói đến chuyện chọn người để điều động nội bộ vào vị trí phó phòng, vì thế cho nên bọn họ để rửa sạch cho mình liền lấy anh ra khai đao.”
Đúng vậy, hiện tại mới biết đúng là có chút chậm, Hạ Chân Ngọc ngồi ở trên giường cúi đầu không nói.
Hai người một ngồi một đứng trầm mặc rất lâu, rốt cục Lý Nguy có chút không lưu loát gian nan mở miệng: “Chân Ngọc, gần đây em có phải đi lên thành phố báo cáo công việc không?”
Hạ Chân Ngọc ngẩng đầu, vô cùng bình tình nhìn Lý Nguy, không có trả lời.
Lý Nguy nhìn bóng đèn ở đầu giường chậm rãi nói: “Nếu như em đi, lúc gặp mặt Chu thị trưởng, có thể nói giúp anh vài câu lời hay và cầu xin giúp đỡ được không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]