Nghe được âm thanh, hai người đều hốt hoảng.
Tiểu Đường hoảng sợ, hai vai đều rung rung, xoay người cười gượng mấy tiếng: "Không có gì đâu anh, bọn em...bọn em ở đây cùng nhau thảo luận về kinh Phật chút."
Cố Hoài Lương nhướn mày, tiến về phía trước hai bước: "Ồ?"
Anh tiến tới gần, mang theo hơi thở nam tính ập vào mặt.
Nóng ẩm, nồng,... cùng với mùi mồ hôi đặc trưng của mùa hè, còn có một loại cảm giác chiếm hữu đâu đó không thể nói thành lời.
Đôi mắt của Cố Hoài Lương dừng lại trên khuôn mặt đầy chột dạ của Phó Nam Hề trong 2 giây, sau đó chuyển sang hướng trợ lý của mình: "Xem ra cậu không muốn lấy tiền thưởng nữa nhỉ."
Tiểu Đường tâm can đau đớn, kích động nói: "Đừng mà anh ơi! Không tin anh cứ hỏi thử Tiểu Mãn, bọn em luôn khen ngợi anh mà."
Tiểu Mãn là tên của cô trong bộ phim điện ảnh, nhìn thấy Tiểu Đường gặp nạn, Phó Nam Hề không đành lòng khoanh tay đứng nhìn, vội vàng giải thích: "Đúng là như vậy, thầy Cố. Tiểu Đường nói anh rất chuyên nghiệp, vì vai diễn này mà thậm chí còn học qua cả nấu ăn..."
Nghe cô nói, Cố Hoài Lương đảo mắt qua nhìn cô, đôi mắt tà mị híp lại, hai mi mắt nhướn lên:"Đây chính là kinh Phật sao?"
Phó Nam Hề: "..."
Làm thế nào bây giờ? Cô đến bìa quyển Kinh Phật thế nào còn không biết.
"Ui ui ui, anh nóng không? Để em quạt cho anh nhé."Tiểu Đường không biết kiếm đâu ra cái quạt, ân cần quạt mát cho Cố Hoài Lương.
Bây giờ là mùa hè,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-anh-gui-mong-dep/902513/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.