* * *
"Em muốn sống trong thế giới của hai người."
* * *
Khương Dĩ An chớp chớp mắt, hỏi: "Có gì khác nhau sao?"
Văn Khác dẫn người đi về phía trước, đáp: "Có chứ."
Khương Dĩ An không chịu bỏ qua: "Khác chỗ nào?"
Văn Khác ghé sát vào người y, trầm giọng nói: "Anh biết mà."
Lúc này Khương Dĩ An như dẫm lên bông, cả người mơ mơ màng màng tựa chiếc lông vũ lơ lửng trên không. Lời nói của Văn Khác như cơn gió dịu dàng bủa vây khắp người y, gió thổi đi đâu y sẽ bay theo đó.
Bỗng nhiên Khương Dĩ An rất muốn bày tỏ hết những suy nghĩ miên man và rối rắm đêm qua.
Văn Khác ở bên cạnh chọn cá tuyển tôm còn Khương Dĩ An thì nhìn chằm chằm con rùa trong bể. Xong việc, Văn Khác thuận theo ánh mắt y, cúi đầu hỏi: "Muốn ăn rùa không?"
Khương Dĩ An bối rối mở miệng: "Hả?"
Văn Khác kêu lên: "Ông chủ, lại lấy cho ——"
"Anh không muốn ăn." Khương Dĩ An vội vàng ngăn cản, "Anh hơi mất tập trung thôi."
Sau khi ôm bốn túi đồ trở về, Văn Khác một tay xoay vô lăng, nhoài người ra khỏi ghế lái, khóe mắt cong lên, che giấu nụ cười gian xảo: "Vừa rồi anh nghĩ gì vậy?"
Khương Dĩ An liếc nhìn vẻ mặt tràn đầy ý xấu của anh, móng tay gãi gãi mũ cảnh sát, nhướng mày đáp: "Em biết mà."
Văn Khác: "..." Học cũng nhanh đấy.
Trở lại 403, Khương Dĩ An chất rau thịt lên bệ bếp, giục Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-an/3539266/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.