Đã nhiều ngày không gặp, Lâm Dã xách một túi rau tươi, một túi dầu, muối, tương, dấm còn có cả bia, chai lọ va vào nhau phát ra mấy tiếng leng keng. Hắn bước qua ngưỡng cửa, giật mình đứng ở huyền quan, ngẩng đầu đánh giá căn phòng đã rực rỡ hẳn lên: "Chuyện gì đây?"
Khương Dĩ An nhận lấy túi lớn túi nhỏ, đặt chúng lên bàn ăn: "Một người bạn làm giúp anh."
Lâm Dã: "Bạn? Bạn nào? Không có bạn bè nào của anh mà em không biết cả."
Khương Dĩ An lấy từ trong hộp thuốc ra một cuộn băng gạc, quấn ba vòng lên cổ tay trái hòng che đi những vết cắt trên da: "Một người bạn mà em không quen."
Lâm Dã: "......"
Hắn nhìn chằm chằm vào động tác của Khương Dĩ An, lông mày đang nhíu chặt thong thả giãn ra. Ánh mắt bị chiếc hộp màu đỏ trên tủ đứng thu hút, Lâm Dã ngẫm nghĩ về tất cả các dấu hiệu khác thường từ người cho đến vật: "Anh..."
"Lại đây ngồi đi." Khương Dĩ An vẫy tay với hắn, y đang ngồi xếp bằng trên đất, Lâm Dã lên tiếng đáp lời, trước kia hai người cũng từng ngồi cách nhau một chiếc bàn như vậy. Khương Dĩ An cầm điều khiển chấm dứt tiết mục trên TV, rũ mắt nói, "Anh gặp Kỳ Hiên rồi."
Lâm Dã không hề ngạc nhiên: "Nghe nói anh ấy làm ăn rất tốt, đầu năm nay chẳng còn mấy người thích nghe đĩa CD nữa."
Hàng mi dài rung động rất khẽ, Khương Dĩ An trầm giọng: "Lâm Dã, anh biết hết rồi."
Lâm Dã cười hỏi: "Biết cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-an/3538498/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.