"Đối với Lâm Dã, hát trong quán bar không thể nuôi cha mẹ già, còn anh, người có thiên phú nhất, không nên kiếm sống bằng cách mở cửa hàng bán băng đĩa."
... "Hãy đi con đường mà mọi người nên đi, em sẽ luôn ở bên cạnh các anh."
* * *
Khương Dĩ An vừa nói xong, bầu không khí lập tức rơi vào trầm mặc cho đến khi trong cửa hàng chỉ còn lại chiếc bàn duy nhất của bọn họ, trước mặt có hai chai bia và một đĩa đồ ăn nhẹ, Văn Khác cùng Khương Dĩ An uống vài ly rồi ngồi im cho đến giờ đóng cửa, hai người đứng dậy bước ra ngoài, đi dọc con phố trong làn gió xuân dịu nhẹ.
Phần lớn sự chú ý của Văn Khác đều tập trung lên người Khương Dĩ An. Họ sóng vai lần lượt đi qua từng cột đèn đường, đôi mắt sáng trong của Khương Dĩ An ẩn mình trong bóng tối dưới hàng mi dày. Y cầm chiếc mặt nạ, những sợi tóc nương theo chiều gió khiến cử động nhỏ như liếm môi cũng trở nên mềm mại.
"Anh đi tìm mẹ rồi sao?" Văn Khác hỏi.
"Ừ, tìm rồi." Khương Dĩ An vẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, "Tìm suốt ba năm."
Văn Khác: "Sau đó thì sao?"
Khương Dĩ An nói: "Sau đó tôi không tìm nữa vì không muốn phụ tâm ý của bà."
Đêm đầy sao, trăng thanh gió mát, Khương Dĩ An hơi lâng lâng với độ ấm khá vừa vặn, bầu không khí trong lành thanh lọc lục phủ ngũ tạng, y thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-an/3537570/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.