Trên đường về cả hai đều không nói với nhau một lời nào. Đông Quân nhắm chặt mắt, dựa lưng vào ghế, quay đầu ra phía cửa số xe. Cô nói với Minh Thành tất cả không phải để mong muốn nghe được câu trả lời từ anh, giờ phút này chuyện ấy không còn quan trọng nữa, đơn giản là đã nhẹ lòng. 
Xe dừng lại ở trạm xe buýt quen thuộc, Đông Quân tháo dây an toàn, quay lại nhìn Minh Thành lần cuối cùng 
- Minh Thành, đây sẽ là lần cuối chúng ta gặp nhau, từ giờ hãy bắt đầu một cuộc sống mới như cách mà chúng ta muốn. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã có mặt trong thanh xuân của em. Anh cũng đừng cảm thấy áy náy hay day dứt gì cả, anh không có lỗi, anh đã đối xử với em rất tốt, em cũng mãn nguyện rồi, bây giờ em nên trả anh về với thế giới của anh. 
- Quân Quân, đến ngay cả làm bạn cũng không thể nữa sao ? 
Minh Thành nhìn cô nuối tiếc, Đông Quân mỉm cười xoa dịu 
- Không ai có đủ sự cao thượng để làm bạn với người mà mình yêu cả. Em cũng thế. 
Cô mở cửa xe bước xuống đi thẳng không một lần quay đầu lại. Minh Thành ngồi bất động trong xe nhìn cô rời đi trong sự bất lực. Chính anh giờ phút này cũng cảm thấy trống rỗng trong lòng, cảm giác vô cùng khó chịu. Đấu tranh tư tưởng rất lâu, anh quyết định lái xe về nhà, nếu đã không thể cho nhau một danh phận thì hãy dứt khoát bước ra khỏi cuộc đời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-3-tuoi-cung-chang-sao-/3723077/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.