Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí im lặng, hai người ngượng ngùng quay sang chỗ khác 
" Dương Thiên, còn một tiếng nữa là đến giờ quay, em xắp xếp quay trở về phim trường nhé." 
- Vâng, em biết rồi chị yên tâm. 
- Để tôi tự làm được, cậu mau về đi. Đừng phí thời gian ở đây. 
Đông Quân lấy lại chiếc khăn từ tay Âu Dương Thiên, Âu Dương Thiên lần này không dành lại nữa mà tự giác đứng lên, ngồi về vị trí cũ. 
- Chị sống ở đây một mình sao ? 
- Ừm, tôi sống một mình. 
- Bố mẹ chị không sống cùng chị à ? 
Đông Quân dừng tay lại vài giây, cúi gập đầu nhìn xuống chân cười nhẹ rồi lại tiếp tục 
- Không có, tôi thậm chí còn chẳng nhớ mặt họ. 
Âu Dương Thiên ngạc nhiên khi nghe thấy câu trả lời này, cậu có chút áy náy 
- Em...em xin lỗi, em không biết chuyện này, tại tối qua còn nghe chị nói về mẹ... 
- Không sao, tôi quen rồi, người mà tôi gọi là mẹ ấy là người đã nhận nuôi tôi ở trong cô nhi viện. Nhưng bà ấy đã mất cách đây năm năm rồi. 
Âu Dương Thiên cảm thấy thương xót cho số phận của cô 
- Vậy chị sống ở đây từ nhỏ sao ? 
- Không, tôi lớn lên ở Đại Kháng, đỗ đại học mới chuyển đến đây. Tôi mới ở thành phố này tính cả thời gian đi học là năm năm thôi. 
Âu Dương Thiên nghe đến hai từ Đại Kháng liền giật mình, lại thêm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-3-tuoi-cung-chang-sao-/3723074/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.