Editor: Mây (Sky) 27|01|2022 ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Chương 15. Người du hành thời gian. Phản ứng đầu tiên của Chân Minh Châu chính là như vậy. Cô hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy anh có biết cái này không?" Cô chỉ vào ngọn đèn, Nguyên Tuấn lắc đầu. Chân Minh Châu nghĩ: Phát triển điện lực thật sự là không dễ. Cô tiếp tục hỏi: "Vậy anh có biết cái này không?" Cô lại chỉ vào cái ly thủy tinh, Nguyên Tuấn gật đầu, hắn nói: "Đây là thủy tinh, chỉ có ở các cửa hàng thuộc bộ công nghiệp* mới có bán, nó có gía trị liên thành**. (*) Bộ Công nghiệp là cơ quan cũ của Chính phủ, thực hiện chức năng quản lý nhà nước về công nghiệp, bao gồm: cơ khí, luyện kim, điện, điện tử, tin học, năng lượng mới, năng lượng tái tạo, dầu khí, khai thác khoáng sản, hóa chất, vật liệu nổ công nghiệp, công nghiệp tiêu dùng, than đá công nghiệp thực phẩm và công nghiệp (**) Là một từ ngữ diễn tả một vật báu có giá trị rất lớn. Thành ngữ này phát xuất từ câu chuyện Hòa Thị Bích - Chân Minh Châu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Anh biết Phan Kim Liên* sao? (*) Phan Kim Liên là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của nhà văn Thi Nại Am, là người đàn bà đa tình và hiểm độc, giết chồng để ngoại tình và cũng là nhân vật trong truyện Kim Bình Mai của Vương Thế Trinh, đại diện cho phụ nữ phong kiến, không thể làm theo ý mình, muốn được giải thoát. - Nguyên Tuấn gật đầu, nói: "Chính là người hạ độc giết chết Võ Đại Lang." Chân Minh Châu: "Anh đã thấy qua xà phòng chưa?" Nguyên Tuấn gật đầu, mang theo vài phần tự hào: "Tùy Văn Đế, ông ấy phát minh ra rất nhiều thứ như gương thủy tinh xe đạp*, xà phòng thơm rửa mặt,...Nhiều thứ tuy không lớn, nhưng lại rất có ích cho quốc gia và nhân dân." (*) gương chiếu hậu dành cho xe đạp.
_ Lão thái thái và lão gia gia của hắn chính là những anh hùng. Chân Minh Châu:....... Còn có xe đạp ư? OK, i'm fine. Cái này mà không phải là người du hành thời gian thì đầu của cô có thể hái xuống để làm trái bóng mà đá. Chân Minh Châu liên tưởng đến những điều Nguyên Tuấn nói, cô lập tức nghĩ đến vì sao mình có thể xuyên qua, nói không chừng là do vị hoàng đế đầu tiên của Túc triều là một người xuyên không...... Cô ------- đã khám phá ra một bí mật lớn. Lúc này khi nhìn lại Nguyên Tuấn, cô cảm thấy em trai này mi thanh mục tú*, cũng là một người không tồi. (*) Nghĩa đen: Lông mày dài mỏng, mắt đẹp. Nghĩa bóng: Chỉ người có khuôn mặt đẹp. - Wattpad: __S_K_Y__s Đột nhiên, Chân Minh Châu hiểu ra một sự thật: tầm quan trọng của việc A Cửu tạm trú ở đây lớn hơn Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu nhiều. Nơi Lý Quế Hoa đi xa nhất là trong trấn, tình huống bên ngoài thì cô ấy hoàn toàn không biết gì cả, cô ấy chỉ biết được là người dân đang gặp gian nan. Tiểu Thạch Đầu vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không biết. Nhưng mà em trai A Cửu này dù như thế nào cũng từ bên ngoài đến, hơn nữa còn là kinh thành. Điều này cho thấy hắn hiểu biết nhiều hơn so với người khác. Chân Minh Châu có thể không đi ra, nhưng không thể cái gì cũng không biết. Rất nhanh cô liền nói: "Tiền thuê nhà, tiền cơm, tôi sẽ không thu của anh nữa." Nguyên Tuấn vừa bưng canh gan heo lên chuẩn bị uống, nghe vậy hắn lập tức nhìn về phía Chân Minh Châu, mắt ướt át hỏi: "Cô đổi ý, muốn đuổi ta đi rồi sao?" Chân Minh Châu nhìn hắn bày ra ánh mắt cún con, cười nói: "Không phải, mặc dù tôi không lấy tiền, nhưng tôi định làm một trao đổi với anh." Nguyên Tuấn: "Trao đổi?" Hắn nhìu mày. Chân Minh Châu nói: "Anh uống canh trước đi, tay nghề của tôi rất tốt." Nguyên Tuấn ngoan ngoãn gật đầu, lập tức cúi đầu ăn canh, nhìn cái thìa trắng tinh chỉ nhà giàu sang mới có, hai mắt hắn sáng lấp lánh, ngẩng đầu nói: "Uống rất ngon." Chân Minh Châu tự hào, khóe môi có hơi vểnh lênh, nói: "Đó là đương nhiên." Mặc dù là lần đầu làm nhưng tay nghề cô không tệ, nên cũng không đến mức không làm được. Nguyên Tuấn uống vào từng ngụm lớn, uống xong liền đặt chén xuống, dường như muốn nghe xem Chân Minh Châu muốn trao đổi cái gì. Cô đã nhận ra nên cũng nghiêm túc nói: "Tôi sống ẩn đã lâu vì vậy không biết những gì đang xảy ra bên ngoài, tôi muốn nghe anh nói một chút tình huống ở ngoài. Vì vậy có thể trao đổi việc anh ăn uống và sống ở đây." Nguyên Tuấn: "Chỉ vậy thôi?" Chân Minh Châu gật đầu: "Chỉ vậy thôi! Đương nhiên tôi không có khả năng giữ anh lại thặt lâu. Cho nên việc anh muốn ở đây mãi là không thể nào." Nguyên Tuấn: "......Tôi không có ý đó. Hắn nghiêm mặt nói: "Tôi vẫn còn muốn trở về." Hắn không thể bỏ qua chuyện lần này! Chân Minh Châu: "Ồ." Cô cũng không chú tâm nhiều vào chủ đề này, mà lại nhìn em trai A Cửu trước mặt, nhìn đến vết thương của hắn, hỏi: "Vậy thì trước tiên hãy nói về những tên cướp này đi." Cô nhìn Nguyên Tuấn, hỏi: "Anh gặp mấy tên cướp này ở đâu? Trên núi ở địa phương nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Cũng không biết mấy tên cướp này có tới đây hay không. Lại không biết có đánh người dân địa phương hay không. Cô biết mọi người đã rất khó khăn, nếu như thật sự gặp cướp bóc hoành hành, như vậy sợ là còn khổ hơn. Nguyên Tuấn nhìn Chân Minh Châu, do dự một chút, sau đó dường như đưa ra một quyết định, nói: "Họ theo dõi tôi từ lúc vừa ra khỏi kinh thành." Chân Minh Châu: "Nhưng mà....kinh thành cách chỗ này rất xa phải không?" Nguyên Tuấn gật đầu, nói: "Suốt đoạn đường đều có người theo dõi ta." Chân Minh Châu nhíu mày. Nguyên Tuấn đỏ mặt, hơi cúi đầu. Rất nhanh hắn liền ngẩng đầu: "Vừa rồi là ta nói dối." Chân Minh Châu: "Hả?" Nguyên Tuấn: "Ta không phải con của một thương gia, thân phận của tôi có chút đặt biệt, đám người gọi là cướp, là do họ tự xưng, nhưng tôi nghi ngờ là huynh trưởng nhà ta phái người truy sát ta." Nguyên Tuấn biết là tiên cô căn bản không tin tưởng hắn cái gì mà là thương gia, suy cho cùng đây chính là tiên cô đó. Coi như ẩn cư mà không biết được hắn là hoàng tử, nhưng cũng có sức mạnh thần thông của riêng mình. Hắn nói: "Mặc dù xưng là cướp, nhưng có khả năng cực lớn là đặc biệt nhắm vào ta, không làm hại đến người dân. Dù sao đã nghèo như vậy, cũng không có gì đáng giá để cướp." Tiên cô tốt như vậy, lại lương thiện như vậy, toàn tâm toàn ý vì bách tính mà suy nghĩ, sợ bách tính gặp tai họa, quả nhiên là một người tốt. Chân Minh Châu không biết người này lại suy nghĩ nhiều đến vậy, cô hỏi: "Vậy anh....." Trong lúc nhất thời, cô thật sự không biết phải diễn tả như thế nào. Cô đã gặp qua chuyện anh em tranh giành gia sản, nhưng chưa thấy qua anh em lại muốn hại chết đối phương. Nguyên Tuấn: "Ta không sao, lần này trốn thoát được, sau này ta sẽ cẩn thận hơn." Hắn khẽ nói, hai tay đặt trên đầu gối, bộ dạng trông rất "ngoan ngoãn". - Fanpage: Bản dịch 0 đồng. Chân Minh Châu còn muốn hỏi nhiều hơn, nhưng nhìn hắn mệt mỏi, nghĩ đến người này vẫn là một bệnh nhân, đành thở dài một hơi, nói: "Tôi đưa anh đi nghỉ ngơi trước, chuyện còn lại ngày mai chúng ta lại nói." "Được." Chân Minh Châu cũng không thể đem người ném ở phòng khách, cô đỡ hắn dậy, khuôn mặt Nguyên Tuấn liền đỏ. Chân Minh Châu: "Nhìn anh rất gầy, không nghĩ tới lại nặng như vậy." Cô cảm khái một tiếng, đỡ hắn đi vào căn phòng phía tây, dặn dò: "Anh ngoan ngoãn ở trong phòng, không được đi lại lung tung. Anh có thể mất mạng khi đụng vào thứ gì đó, tôi có thể không cứu nổi anh đâu." Lời này nói ra hết sức thận trọng. Nguyên Tuấn lập tức đáp: "Biết rồi." Chân Minh Châu giải thích cách sử dụng từng thứ đồ dùng, nghĩ đến người này chỉ uống một chén canh gan heo, liền nói: "Tôi đi lấy cho anh chút đồ ăn. Nếu ban đêm anh đói bụng có thể ăn lót dạ một chút." Nguyên Tuấn nhìn cô, hắn cười nói: "Được." Chân Minh Châu đi ra ngoài, bước tới cửa liền quay đầu nói: "Tôi không muốn nói lại điều này, chính là đừng gọi tôi là tiên cô nữa. Tôi là chủ của khách điếm Xuân Sơn, anh có thể gọi tôi là chưởng quỹ." Cô tự động hoán đổi xưng hô theo hình thức cổ đại. Nều như người này ở một ngày liền rời đi thì cô cũng không thèm để ý. Nhưng người này lại muốn ở vài ngày, cô vẫn nên uốn nắn xưng hô một chút. "Chưởng quỹ." Chân Minh Châu gật đầu: "Ừ." Cô xoay người đi ra ngoài, Nguyên Tuấn lại xoa xoa "công tắc" đầu giường, hắn nhấn một cái, căn phòng liền trở nên tối om, lại nhấn một cái, lập tức sáng trở lại. Cái này chính là.....đèn. Mặc dù không biết tại sao vật này lại gọi bằng cái tên như vậy, nhưng hắn cảm thấy cái này thật sự quá tốt, nhìn giống như dạ minh châu vậy. À không, dạ minh châu cũng không có sáng như thế này. Chân Minh Châu đi vào phòng khách, lôi ra một túi bánh mì và bánh quy, lại thêm mấy chai nước khoáng. Không để ý làm socola rớt vào trong. Cô đi tới đi lui, đây là thứ mà homestay nhà cô bán. Mặc dù biết cho bệnh nhân ăn vặt như vậy là không thích hợp, nhưng Chân Minh Châu chỉ nhắc là ban đêm đói bụng thì ăn lót dạ một chút, vậy cũng được rồi. Việc này cũng vì để tránh cho sáng mai cô dậy trễ, người này sẽ đói bụng. Dù sao đó cũng là vết thương nghiêm trọng. Cô đem đồ ăn tới, lại dạy cho hắn cách ăn như thế nào, Nguyên Tuấn nghe rất nghiêm túc, và xem xét cẩn thận. Chân Minh Châu: "Được rồi, tôi đi trước, anh nghĩ ngơi đi." Nguyên Tuấn: "Được, nhưng mà...." Hắn do dự một chút rồi nói: "Bây giờ tôi có thể ăn một cái không?" Mặc dù lùc chưa tiến vào, cảm thấy nơi này chỗ nào cũng đáng nghi. Nhưng khi vào đây, hắn đã biêt chỗ này không phải người bình thường nào cũng có thể vào, nên hắn cũng không có phòng vệ. Dù sao, tiên cô muốn đối phí hắn cũng dễ như bóp chết một con kiến, căn bản không cần dùng tới chiêu trò của lũ tiểu nhân. Vì điều này nên hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm, chân thành cảm nhận sự khác biệt ở đây. "Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua cái này." Lời vừa nói ra, lỗ tai hắn liền giật giật, nhìn như hai chữ "muốn ăn" đã được khắc lên cái trán. Chân Minh Châu: "À, ăn đi, tùy anh thôi, không cần hỏi tôi." Cô quay người đi ra ngoài, trong nháy mắt đang đóng cửa thì nhìn thấy A Cửu cúi đầu cẩn thận xé túi bánh mì. Cô nhún vai trở lại phòng khách, dọn dẹp đống rác thải y tế vừa dùng. Chuẩn bị sáng mai sẽ thiêu hủy. Sau đó lại bắt đầu việc khử trùng, cũng may lần khử trùng này cô không cần tự bản thân làm gì cả, chỉ cần nhấn công tắc là xong. Đây là một trong các cải tiến của giáo sư Vu và đoàn người của anh ta. Không thể phủ nhận là cái này rất thuận tiện. Những thứ được cải tiến lại còn có cửa sổ bên hông homestay, bây giờ đã được thay thế bằng vật liệu đặc biệt, Chân Minh Châu khóa cửa lại, lúc này mới làm xong mọi chuyện. - Wattpad: __S_K_Y__s Chân Minh Châu khử trùng cả người mình rồi mới lên lầu, hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi, nhưng cũng rất phong phú. Chân Minh Châu, mày phải tiếp tục cố gắng. Chân Minh Châu ở bên này còn tính là rất bình tĩnh, trong khi bên kia thì Nguyên Tuấn ăn một cái bánh mì, lại nhịn không được ăn thêm một cái, nhịn không được, ăn một cái.....Chờ hắn kịp phảm ứng. Bánh mì hay bánh quy đều ăn hết sạch. Tất cả mọi thứ, đều ăn hết sạch! Nguyên Tuấn đỏ mặt nhìn cái túi trống không, hắn, hắn từ sau năm sáu tuổi đã không còn như vậy nữa. Bây giờ......bầu không khí xấu hổ đang lan tràn, cũng may chỉ có hắn ở đây, không có ai nhìn thấy, không một ai! Tiên cô....à không, chưởng quỹ. Chưởng quỹ chắc là sẽ không để ý, chưỡng quỹ có nhiều kiến thức, coi như gặp được những người khác, biểu hiện của mấy người đó nhất định không bằng hắn. Hắn chính là hoàng tử, so với người bên ngoài thì định lực sẽ nhiều hơn, cho nên hắn nhầt định mạnh hơn bọn họ. Đang tự an ủi bản thân, Nguyên Tuấn lại nhìn về vật nhỏ cuối cùng còn xót lại, không biết đây là cái gì, hắn nhịn không được đưa tay ra, xé túi, bên trong là một khối đen như mực, giống như là phân khô..... Thứ này vừa nhìn đã thấy không tốt lành gì. Nhưng mà....chưỡng quỷ cũng không thể hố hắn. Nguyên Tuấn cuối đầu cắn một cái, chỉ một ngụm.....ôi! Đắng, vị đắng? Sao lại đắng như vậy? Hằn ngậm trong miệng, bất động thanh sắc* ngồi ở trên giường, không nhúc nhích, loại mùi vị này không thể so sánh với đồ ăn ngọt. Cái này......a? (*) mặt không biểu tình, không chút biến sắc. - Ngay lúc hắn đang dại ra, hương vị đau khổ bên trong dần dần tiết ra một chút ngọt ngào. Trong đắng có ngọt! Điều này không giống như nhân sinh sao? Hắn biết rồi, hắn biết tiên cô nhất định có ngụ ý. Hóa ra là đây, chính là cái này, chính mà bên trong đắng sẽ mang theo ngọt ngào. Cô muốn nói cho hắn biết, nhân sinh chính là như vậy, chỉ cần kiên trì, coi như lúc đầu có đau khổ, cuối cùng rồi cũng sẽ nghênh đón dư vị ngọt ngào vô tận. Hắn siết chặt nắm đấm, càng thêm kiên định. Lại cắn một miếng lớn, khóe môi giương lên một nụ cười. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía ánh đèn, lập tức kéo chăn mền lên, cũng không thèm đánh răng! Thật ấm áp và mềm mại. Hai người ở trong homestay Xuân Sơn, đều mang tâm tình rất tốt đẹp. Còn những người khác thì sao? Lúc này, đèn đuốc ở Ủy Ban Thôn sáng trưng, Triệu Xuân Mai mặc áo mưa từ bên ngoài đi vào, mấy người đi theo phía sau đều có bộ mặt khó coi. Nhiệm vụ của bọn họ là phụ trách an toàn của Chân Minh Châu, thế mà....đừng nói là Chân Minh Châu. Ngay cả homestay Xuân Sơn đều biến mất tại chỗ. Ôi mẹ ơi.....việc này ai mà chịu được? Coi như ngày đó bọn họ được điều tới đây liền biết nơi này có chút "đặc biệt", nhưng vẫn có sự khác biệt giữa việc nghe nói và tận mắt chứng kiến. "Thôn trưởng, hiện tại đám người Trương Vũ vẫn ở bên kia đang nhìn chằm chằm, ta......" Reng! Reng! Reng! Đột nhiên điện thoại Triệu Xuân Mai vang lên tiếng chông, bà lập tức lấy ra điện thoại chuyên dụng: "Phó phòng Vu." Người ở bên kia màn hình không ai khác chính là giáo sư Vu Thanh Hàn, hằn bước đi vội vàng, nước mưa rơi cũng rơi vào trên người: "Xác định không thấy homestay Xuân Sơn?" Hắn vừa xuống máy bay ở thủ đô, biết bên này xảy ra chuyện lập tức bay trở về. Triệu Xuân Mai nghiêm túc: "Đúng vậy, nó đã biến mất trong không khí." Mặt Vu Thanh Hàn không chút cảm xúc nói: "Một tiếng sau tôi sẽ đến nơi." Dừng một chút, lại nói: "Tiếp tục quan sát, nếu như homestay Xuân Sơn xuất hiện trở lại, để ý xem là mấy giờ." Triệu Xuân Mai: "Được." Bên này vì việc homestay Xuân Sơn biến mất mà đã loạn thành một bầy, đáng sợ nhất là hoàn toàn không có phương pháp xử lý, bởi vì đây là chuyện mà con người khó có thể lảm được, chỉ có cách duy nhất là quan sát. Mà trong thời không khác ở trấn Bình An, cũng có một đoàn người hỗn loạn như bọn họ. Tron trạm dịch* đèn đuốc sáng trưng, mấy vị nam tử râu dài đều có khuôn mặt nghiêm nghị. (*) nguyên văn - 驿站 - Trạm Dịch - Trạm Bưu Điện là một từ trong tiếng Hán, nơi để các quan thông tấn quân sự lên xe, lên nghỉ, đổi ngựa trên đường vào thời cổ đại. - "Tìm, tiếp tục tìm cho ta!" "Điện hạ dường như đã vào Mãnh Hổ Lĩnh....." "Cho dù điện hạ đi tới Diêm Vương điện cũng phải tìm ra. Nếu Cửu hoàng tử điện hạ có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả mọi người đều phải chết!" Một đoàn người liền trở nên hỗn loạn. Ở homestay Xuân Sơn. Chân Minh Châu ngủ thành tư thế con khỉ, còn nói mớ: "......đến một người khách bình thường đi....." Mà ở bên căn phòng khác, vị khách không bình thưởng A Cửu aka công tử Nguyên Tuấn cũng mơ mơ màng màng: "Trong đắng có ngọt, trong đắng có ngọt....." Hết chương 15. ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]