Dùng xong bữa ăn thì Cảnh Vân Trình không đưa Thượng Quan Diệp An đến khách sạn, mà đưa cô đến một ngôi nhà nhỏ ở gần công ty của anh, để nói đúng hơn thì đây không phải nhà của anh mà chung cư anh đã thuê.
Vì tính chất công việc của Cảnh Vân Trình rất nhiều, mà Cảnh gia lại ở khá xa công ty, vì vậy nên anh đã thuê căn chung cư này để ở tạm vào những ngày không về nhà. Lần này anh cũng đã quyết định là sẽ mua lại nó, nhưng chắc là vẫn chưa phải lúc nên mãi vẫn còn do dự. Thượng Quan Diệp An đi vào trong chung cư, cô nhìn xung quanh một lúc, sau đó lại nhìn anh, nói:
- Nhà anh sao?
- Tôi đã cho người dọn dẹp rồi mà cô vẫn nhìn ra sao?
Cô không đáp, lúc này thì Thượng Quan Diệp An đã muốn rời đi nhưng lại bị Cảnh Vân Trình giữ lại, anh cũng đồng thời đuổi khéo Phó Thiên Sắt và Kiều Ân ra ngoài để hai người có không gian riêng tư nói chuyện. Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh, nhưng sau đó anh lại đưa cô đến phòng ngủ của mình, lục lọi trong ngăn tủ, lấy ra một tấm ảnh nhỏ, nói:
- Đây là bạn gái của tôi.
Thượng Quan Diệp An có chút khó hiểu, liền nhíu chặt đôi mày, nói:
- Thì?
- Tôi và cô ấy vốn dĩ đã lên kế hoạch sẽ kết hôn. Nhưng tôi không biết tại sao cô ấy lại biến mất... Đến cả lần cuối gặp mặt cũng không có.
Thượng Quan Diệp An nghe vậy liền có chút sững người, một người bình thường đang yên đang lành làm sao mà có chuyện biến mất không một giấu vết như vậy chứ? Chẳng lẽ là có chuyện gì đó mà người nhà không muốn Cảnh Vân Trình biết sao? Ánh mắt của cô có chút tối lại, cảnh tượng này cô cũng đã trải qua rồi, đó chính là cha mẹ của cô! Hai người họ chỉ vì hai chữ "danh lợi" mà rời đi không màn đến tính mạng của con gái.
- Cô ấy là cô gái nóng tính, nhưng cô ấy rất tốt. Tôi cũng từng đưa ra vài giả thuyết, nhưng tôi cảm thấy nó rất nực cười và vô lý. Cô nói xem, có phải tôi rất điên rồ đúng không?
- Ừ.
Câu đáp mà đến cả Cảnh Vân Trình cũng không ngờ được, anh còn tưởng Thượng Quan Diệp An sẽ buồn cảm và an ủi mình, nhưng có lẽ anh quá mơ mộng vấn đề này rồi, anh phải biết rõ ở trước mặt của anh là Thượng Quan Diệp An chứ không phải Hàng Nhan Đình. Bây giờ, anh liền đặt tấm ảnh đó vào ngăn tủ, sau đó nhìn cô mỉm cười, nói:
- Được rồi, bây giờ cô cứ ở đây đi, dù sao thì ở đây an ninh vẫn tốt hơn chỗ khác. Hơn nữa cũng vừa hay có thể lui tới văn phòng để thăm chị dâu.
Thượng Quan Diệp An nhíu mày, cô nhìn thẳng vào mắt anh, lên tiếng:
Cô cũng chẳng nói gì nữa, trực tiếp đẩy cửa đi ra, lúc này Kiều Ân thấy cô liền bước đến hỏi thế nào. Nhưng Thượng Quan Diệp An không trả lời câu hỏi của cô ấy, chỉ lạnh nhạt bảo Kiều Ân tìm một khách sạn đây thôi.
Cảnh Vân Trình cảm thấy cô gái này rất cứng đầu, nên một lần nữa nắm lấy tay của Thượng Quan Diệp An kéo vào phòng. Kiều Ân và Phó Thiên Sắt nhìn nhau, tình hình này là sao đây? Kiều Ân cũng bị hoang mang theo, bây giờ cô ấy có nên đặt khách sạn khác hay không nhỉ?
Còn ở trong phòng, Thượng Quan Diệp An đã gạt tay của Cảnh Vân Trình ra, sau đó đã tỏ ra thái độ rất chán ghét nhìn anh, nói:
- Anh còn muốn gì nữa.
- Tôi đã nói rồi, chúng ta kết hôn.
- Anh điên rồi sao? Tôi và anh hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau, vì sao tôi lại phải kết hôn với một kẻ thảm hại như anh?
- Vì trách nhiệm!
Hai chữ "trách nhiệm" được thốt ra cũng làm cho Diệp An dừng lại, cô đưa mắt khó hiểu nhìn anh, lúc này thì Cảnh Vân Trình mới nói.
Hiện tại Thượng Quan gia và Cảnh gia có mối quan hệ rất tốt, đến nỗi cha mẹ của anh muốn Thượng Quan Diệp An làm con dâu của họ, nếu như hai người họ kết hôn thì có thể làm yên lòng cha mẹ, hơn nữa cũng có thể góp phần cho Thượng Quan tiến vào kinh tế Ung Thành, ngược lại thì Cảnh thị cũng có thể thuận lợi vươn đến Kế Thành. Như vậy không chỉ tốt cho gia đình, mà ngay cả công việc cũng vô cùng thuận lợi.
Cô có chút suy nghĩ, vốn dĩ lần này đến Ung Thành thì Thượng Quan Diệp An cũng có dự định sẽ phát triển công việc ở đây. Vì hiện tại chị Tịch Mộng đang bận việc của Bạch thị, nên cô sẽ chưa rời đi được, nhưng đợi khi chị ấy và Bạch Quán Tông ly hôn thì cô có thể tự do phát triển bản thân, mà nơi Diệp An muốn phát triển chính là Ung Thành.
- Hơn nữa cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ kéo dài hai năm, sau hai năm tôi sẽ nói là chúng ta không hòa hợp và cô đã yêu cầu ly hôn trước.
- Cha mẹ anh sẽ không nghi ngờ chứ?
Cảnh Vân Trình lắc đầu, hiện tại thứ họ muốn thấy là anh kết hôn và yên bề gia thất, đến cả chuyện sinh con cũng không cần vì họ đã có ba đứa cháu nội rồi, Cảnh Vân Tranh cũng đang chuẩn bị cho công cuộc mang thai, nên cả cháu nội và cháu ngoại đều có đủ, nên anh hoàn toàn không áp lực chuyện có con.
- Nếu như cô sợ tôi sẽ làm gì cô, thì cứ thẳng thắn nói với mẹ rằng cô không sinh con. Như vậy thì họ sẽ không nói gì nữa.
- Cảnh Vân Trình, anh đang nghiêm túc sao?
Anh liền chắc nịch gật đầu, nói thế nào thì hiện tại anh cũng không nghĩ quá nhiều. Ít nhất thì cha mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, anh không thể tiếp tục để họ lo lắng được.
- Tôi sẽ suy xét. Nhưng đừng hi vọng quá nhiều.
Sau đó, Cảnh Vân Trình liền bước đến tủ trang sức, lấy trong đó ra một hộp nhung đỏ, đặt lên tay của cô, nói:
- Trong đây có một chiếc nhẫn, nếu cô đồng ý thì hãy đeo nó vào. Còn về hợp đồng thì tôi sẽ soạn, chắc chắn sẽ không để cô chịu thiệt.
Nói chuyện xong thì Thượng Quan Diệp An cũng ngoan ngoãn đồng ý ở lại đây. Nhưng khi Cảnh Vân Trình và Phó Thiên Sắt rời đi thì cô cũng có mở hộp nhung ra xem, Kiều Ân thấy vậy liền tò mò hỏi mọi chuyện, cô cũng thành thật mà kể lại. Từng câu từng chữ mà Diệp An kể lại đều làm cho Kiều Ân phải kinh ngạc, sau đó cô ấy liền hỏi:
- Vậy chị nghĩ sao?
Tuy nhiên, trong đầu của cô hiện tại hoàn toàn trống rỗng... Không biết cô nên nghĩ kiểu gì đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]