Chương trước
Chương sau
Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình ở trong phòng cũng khóa chốt cửa lại. Lần này không phải anh chủ động đưa cô vào, mà là cô chủ động để anh vào.

- An tổng? Cô muốn nói gì sao?

Thượng Quan Diệp An lúc này cũng nhìn thẳng vào mắt của Cảnh Vân Trình, cô nói:

- Tôi có thể đồng ý kết hôn hợp đồng với anh. Nhưng tôi có điều kiện.

- Được.

- Không hỏi điều kiện của tôi là gì sao?

Cảnh Vân Trình lắc đầu, dù sao anh cũng không quan tâm chuyện này lắm. Thứ anh cần là một cô vợ trên danh nghĩa, một cô con dâu vừa ý cha mẹ, một người em dâu có thể hòa thuận với anh chị hai, một người chị dâu hợp ý với Cảnh Vân Tranh. Vừa hay thì Thượng Quan Diệp An lại đáp ứng đủ các điều kiện đó mà anh quan tâm.

- Tôi hi vọng anh sẽ dứt khoát với những cô gái bên ngoài. Ví dụ như Trần An Vy!

Cảnh Vân Trình có chút kinh ngạc, anh đưa mắt nhìn cô rồi lại nhíu mày, hỏi:

- An Vy? Cô gặp cô ấy rồi sao?

- Đã gặp. Nếu như anh có ý với cô ấy thì tôi có thể bỏ qua, nhưng nếu anh không có ý gì với cô ta... Thì nên dứt khoát một chút...

Dừng lại một chút, Thượng Quan Diệp An lại phủi cổ áo của Cảnh Vân Trình, sau đó liền nhìn vào mắt anh, có chút đáng sợ nói:

- Vợ anh sẽ không thích như vậy đâu.



Hành động chiếm hữu của Thượng Quan Diệp An lại làm cho Cảnh Vân Trình có chút buồn cười, nhưng sau đó anh vẫn gật đầu đồng ý với cô. Mặc dù anh hoàn toàn không biết Trần An Vy đã làm gì cô gái nhỏ này, nhưng để Diệp An ghim nặng như vậy thì chắc hẳn là có vấn đề rồi đây.

Sau đó thì Cảnh Vân Trình và Thượng Quan Diệp An cũng đã trao đổi thông tin cá nhân của nhau, hai người họ tựa như đang gửi tự bạch cho nhau vậy. Sở thích, món ăn yêu thích, màu sắc yêu thích, thói quen và tất cả thông tin cần thiết của một cặp đôi yêu nhau. Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình nhìn nhau, sau đó thì anh lại nghiêng đầu nói:

- Vậy bạn gái của tôi, em muốn khi nào thì mình công khai?

- Theo quy trình đi, vài tháng rồi hãy công khai. Xem như là quá trình tìm hiểu.

Cảnh Vân Trình nghe vậy thì cũng vui vẻ gật đầu, sau đó lại nhìn vào hộp nhung trên bàn, có chút muốn cười, sau đó lại nói:

- Vậy bạn gái của tôi, em định khi nào mới đeo nhẫn đây?

Thượng Quan Diệp An lườm nguýt anh một cái, sau đó cũng bước đến chỗ của hộp nhung. Cầm lấy chiếc nhẫn trên tay, rồi tự mình đeo vào, ngay sau đó thì cô liền đưa tay lên cho anh xem, Cảnh Vân Trình liền mỉm cười, rồi cũng từ túi áo lấy ra một chiếc nhẫn y hệt như cái của cô, rồi cũng tự mình đeo vào. Nói:

- Vậy bạn gái của tôi, em nghĩ ra hoàn cảnh tôi tỏ tình em chưa?

- Tùy anh.

- Vậy thì... Khi nào anh hoàn thành xong bản hợp đồng thì anh sẽ đưa cho em. Có được không?

Thượng Quan Diệp An gật đầu.

Sau đó thì hai người họ cũng ra khỏi phòng, vừa lúc Kiều Ân đã rửa bát xong, Phó Thiên Sắt cũng đã cắt trái cây tráng miệng xong. Cả bốn người ngồi lại với nhau, cùng nhau xem phim rồi ăn tráng miệng. Bất chợt Kiều Ân lại chú ý đến chiếc nhẫn trên tay của Thượng Quan Diệp An, vốn dĩ còn muốn hỏi cô nhưng sau đó đã bị chính Diệp An chặn miệng lại. Biểu hiện của người kế bên đã làm cho Cảnh Vân Trình thấy có chút đáng yêu, mặc dù hiện tại tâm tình của Thượng Quan Diệp An chắc là đang mắng anh đến tận mười tám tầng địa ngục rồi đây.

Ngay sau khi ăn bánh uống trà xong, thì Cảnh Vân Trình và Phó Thiên Sắt cũng xin phép về nhà. Thượng Quan Diệp An cũng không đi ra tiễn, nhưng Cảnh Vân Trình lại cố ý muốn gọi cô ra ngoài. Mặc dù rất không mong muốn, nhưng cô vẫn phải nghe theo anh.

Ở ngoài cửa, Phó Thiên Sắt đã sớm đi xuống trước, còn anh thì ở lại để chờ cô, anh nhìn cô, nói:



- Bạn gái của tôi có gì muốn nói với tôi hay không?

- Chúc anh thượng lộ bình an.

- Đừng cứng nhắc như vậy chứ. Phải nói gì đó ngọt ngào hơn đi.

- Anh muốn gì đây?

Nhưng Cảnh Vân Trình thì đâu có muốn gì, anh nhìn cô căng thẳng như vậy thì cũng chỉ cười hề hề, sau đó là biện bạch hi vọng cô có thể tự nhiên một chút, như vậy thì mới giống hai người đang yêu nhau. Mặc dù trong lòng của Thượng Quan Diệp An không hề thoải mái, nhưng cô cũng phải thở dài, nói:

- Vậy anh về cẩn thận, khi nào về đến nhà thì báo cho em nhé!

Cảnh Vân Trình rất hài lòng, anh đưa tay xoa đầu của Diệp An, nói:

- Ngoan lắm.

Nói xong, anh liền nhanh chóng rời đi, bỏ lại Thượng Quan Diệp An gương mặt sa sầm. Tại sao cô lại không biết yêu đương lại mệt như vậy nhỉ? Cũng may là cô ấy chưa đâm đầu vào tình yêu bao nhiều, nếu không thì chắc đã sớm bị mụ mị đầu óc rồi thay!

Nhưng cứ nghĩ Cảnh Vân Trình rời đi thì cô sẽ được yên tĩnh. Ngay sau đó thì cô đã bị Kiều Ân hỏi tới tấp về chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, mặc dù cô đã rất mệt rồi nhưng vẫn nhẹ nhàng giải đáp cho Kiều Ân nghe. Sau đó thì cô ấy liền hỏi:

- Vậy sau khi chị kết hôn chị sẽ ở đâu?

- Chuyện đó để sau rồi tính. Chị mệt rồi, chị muốn đi nghỉ.

Dù Kiều Ân vẫn còn chuyện muốn hỏi, nhưng cô ấy vẫn phải ngoan ngoãn chấp nhận để yên cho cô đi ngủ thôi chứ biết sao bây giờ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.