Chương trước
Chương sau
Thay vì đưa cô về nhà thì Cảnh Vân Trình lại đưa Thượng Quan Diệp An đến một bờ biển nhỏ, anh và cô ngồi ở phía sau xe, nhìn về phía mặt biển mênh mông rộng lớn liền hít lấy một hơi dài, anh không biết từ khi nào mà mình lại thích như vậy... Có lẽ là vì nó bình yên.

Thượng Quan Diệp An nhìn anh, sau đó cũng nhìn về phía biển, cô rất muốn hỏi anh về người bạn gái cũ, nhưng có lẽ mối quan hệ của họ vẫn chưa thân thiết đến mức đó, cuối cùng thì cô vẫn lựa chọn là không hỏi gì cả.

Nhưng Cảnh Vân Trình vốn dĩ đã có ý định sẽ kể cho cô nghe về mối quan hệ trước đó của mình. Vì dù sao tương lai họ cũng sẽ kết hôn, mặc dù đó chỉ là một cuộc hôn nhân giả nhưng anh vẫn hi vọng giữa hai người sẽ thành thật với nhau, chỉ như vậy thì khi đối mặt gia đình mới không khó xử.

- Thượng Quan Diệp An, chúng ta nên thành thật với nhau nhỉ?

- Ý anh là sao?

Lúc này, Cảnh Vân Trình mới đưa cho cô xem hai tấm ảnh, một người là Quản Ngọc Tú và một người là Hàng Nhan Đình, anh chỉ cười nhạt, nói:

- Đây là hai cô từng bị tôi làm tổn thương.

- Hàng Nhan Đình và?



- Quản Ngọc Tú. Là bạn thân của tôi, bản thân tôi cũng biết rõ cô ấy có ý với mình nhưng không thẳng thắn với cô ấy... Cuối cùng lại làm cho mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng tồi tệ hơn.

Diệp An nhìn vào tấm ảnh của Quản Ngọc Tú, cô cũng không thể hình dung được việc Cảnh Vân Trình đã làm gì mà khiến cho cô ấy tổn thương. Nhưng chỉ cần nhìn cách mà cô ấy ở bên cạnh Cảnh Vân Trình, cái cách mà cô ấy nhìn anh thì có lẽ Diệp An cũng đã lờ mờ đoán được cái gì rồi đó.

- Hiện tại cô ấy đang ở đâu?

- Cô ấy hiện tại đang ở nước ngoài.

Không gian đột nhiên lại rơi vào trầm mặc, Thượng Quan Diệp An liền nhìn anh, nói:

- Anh có hối hận không?

- Về cái gì?

- Vì anh đã bỏ lỡ một cô gái tốt như cô ấy.

Tuy nhiên thì Cảnh Vân Trình lại lắc đầu, vì ngay từ đầu anh không có tình cảm với Quản Ngọc Tú, chỉ là anh sợ cô ấy sẽ tổn thương nên mãi giả ngây giả ngô không biết gì. Anh không ngờ lại vì chính cái hành động ngây ngô đó của mình lại khiến cho cô gái đó tổn thương nhiều hơn, Diệp An vẫn chưa gặp qua Quản Ngọc Tú, nhưng theo lời kể của Cảnh Vân Trình thì cô ấy đúng là một người mạnh mẽ đó chứ... Cho dù thích Cảnh Vân Trình sáu năm, nhưng cuối cùng vẫn có thể bỏ đi một cách dứt khoát như vậy. Diệp An rất khâm phục cô gái này.

- Vậy còn Hàng Nhan Đình? Anh không có ý định sẽ tìm cô ấy sao?

Nhắc đến Hàng Nhan Đình thì Cảnh Vân Trình liền im lặng, đương nhiên là có chứ... Anh đã từng đến Italy để tìm cô ấy, nhưng mà Hàng gia đã sớm đề phòng và rời đi, đến cả chị dâu Quân Nhi cũng không biết họ đang ở đâu. Manh mối của anh hoàn toàn đứt đoạn...

Thượng Quan Diệp An nhìn anh, sau đó liền nói:



- Nếu tôi giúp anh tìm cô ấy thì sao?

Nghe vậy thì hai mắt của Cảnh Vân Trình cũng nhìn về phía của cô, nhưng ngay sau đó anh lại bật cười, nói:

- Cô ấy qua đời rồi... Em muốn tìm thì ít nhất cô ấy cũng phải còn sống, bây giờ em tìm là tìm thế nào đây!

- Giả sử... Giả sử cô ấy chưa chết thì sao? Nếu như... Nếu như linh hồn của cô ấy vẫn còn ở nhân thế này thì sao?

- Em đừng đọc quá nhiều sách rồi ảo tưởng nữa. Trên làm gì có chuyện nhập hồn vào người khác chứ, tôi biết em muốn an ủi tôi, nhưng đừng đem những chuyện vô lý này ra nói.

Lúc này, Thượng Quan Diệp An liền bước xuống xe, cô quay lưng lại với biển, nhìn thẳng vào mắt anh, nói:

- Trên đời không phải chúng ta nghĩ không có, là nó sẽ không có. Tại sao anh không thử một lần?

Cảnh Vân Trình có chút bất ngờ với lời nói của cô, sau đó anh liền nhìn cô, nói:

- Nếu như tôi tìm được Nhan Đình, thì tôi sẽ không kết hôn với em nữa đâu.

Ban đầu thì Thượng Quan Diệp An có chút giật mình, nhưng sau đó cô lại khoanh tay trước ngực, kiêu hãnh nói:

- Tôi cũng không phải là ế chỏng ế chơ. Anh không kết hôn với tôi thì vẫn còn khối người muốn lấy tôi nhé!

Cảnh Vân Trình nghe vậy liền bật cười, anh liền đưa tay chạm vào gương mặt của cô, đáp:

- Cảm ơn em... Nhưng tôi nghĩ là không cần đâu.

Câu trả lời không ngờ tới của Cảnh Vân Trình đã làm cho Thượng Quan Diệp An có chút không hiểu. Nếu như anh và Hàng Nhan Đình thật sự yêu nhau thì tại sao lại không thử tìm kiếm cô gái của mình, tại sao lại buông tay dễ dàng như vậy chứ!

Nhưng thật ra thì chính Cảnh Vân Trình cũng hiểu được một chuyện, trong tình yêu thì cần hai chữ "tin tưởng". Nếu như ngay từ đầu Hàng Nhan Đình tin tưởng anh, thì cho dù cô ấy có nhập vào thân xác của một người khác thì anh vẫn sẽ chấp nhận. Nhưng đã ba năm rồi, cô ấy cũng chẳng đến tìm anh hay thậm chí là liên lạc với anh... Nếu như vậy thì có nghĩa là cô ấy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu của họ.

- Em đừng bận tâm, chuyện của tôi và cô ấy đã kết thúc lâu rồi.

Lúc này, Diệp An liền chỉ tay vào ngực trái của anh, nói:

- Vậy nó đã ngừng loạn nhịp vì cô ấy chưa?

Câu hỏi bất ngờ của Thượng Quan Diệp An lại một lần nữa làm cho Cảnh Vân Trình đứng hình... Hiện tại, anh vẫn không trả lời được, rốt cuộc là anh có loạn nhịp hay không. Chính anh cũng không biết nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.