Kể từ khi chuyện hiểu lầm giữa Thượng Quan Diệp An và Cảnh Vân Trình xảy ra thì hai người họ cũng ít khi nhắn tin qua lại, hay nói đúng hơn là Cảnh Vân Trình có nhắn, có gọi điện cho cô, nhưng Thượng Quan Diệp An hoàn toàn không quan tâm đến anh.
Tuy nhiên thì điều này đã làm cho Cảnh Vân Trình ủ rũ và buồn bã, anh biết bản thân đã xâm phạm quá nhiều vào đời sống riêng tư của cô, nhưng chính anh cũng không biết mình bị làm sao nữa. Hiện tại anh chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là anh sẽ lại nghĩ đến cô, hình dáng của một người con gái nghiêm túc, lạnh lùng nhưng lại luôn biết quan tâm người thân xung quanh. Chắc hẳn là anh sai rồi… Nhưng… Nhưng anh nên mở miệng xin lỗi thế nào đây? Liệu rằng khi anh xin lỗi thì Diệp An sẽ chấp nhận lời xin lỗi đó chứ?
Trong lúc anh đang thẫn thờ suy nghĩ thì Lâm Quân Nhi đã đẩy cửa đi vào, chị ấy nhìn anh, nói:
- Chủ tịch Cảnh, em đang suy nghĩ cái gì vậy? Chị gõ sắp thủng cửa rồi đấy.
- Chị dâu, có chuyện gì sao?
- Không có gì, chỉ là muốn đưa cho em tài liệu này thôi.
Sau khi đặt tài liệu nên bàn làm việc thì Lâm Quân Nhi cũng náng lại một chút, có lẽ đây là lần hiếm hoi Cảnh Vân Trình không tập trung công việc khi đang ở công ty, chứ nếu bình thường thì anh chỉ chăm chú nhìn vào tài liệu, sau đó sẽ xem xét và so sánh số liệu thống kê, nói chung là hoàn toàn chuyên tâm, nhưng hôm nay lại khác.
- Có suy nghĩ gì sao? Nhìn em rất chán nản.
Mặc dù Cảnh Vân Trình đã lắc đầu, nhưng đi kèm theo cái lắc đầu lại là tiếng thở dài, Lâm Quân Nhi có chút buồn cười, người này rốt cuộc là lại bị làm sao nữa đây? Hay là đã bị Thượng Quan Diệp An cho ra rìa nên mới âu sầu, ảo não như thế nhỉ?
- Nói đi, có chuyện gì với An Nhi rồi?
- Cô ấy không trả lời tin nhắn của em, gọi điện cũng không nhấc máy…
Lâm Quân Nhi nghe vậy liền “à” lên một tiếng, hóa ra là vì chuyện này, làm cô ấy còn tưởng là có chuyện gì quan trọng xảy ra cơ chứ. Nhưng khoan đã, không đúng lắm… Bình thường thì Cảnh Vân Trình đâu quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy? Nhớ lúc còn ở bên cạnh Hàng Nhan Đình thì anh cũng chưa từng tỏ thái độ lo lắng như vậy… Tại sao lần này lại tỏ thái độ kì quái vậy nhỉ?
- Cảnh Vân Trình, em lạ lắm.
- Em có gì lạ?
- Bình thường em sẽ không để ý đến chuyện như thế này, trước kia đến cả tin nhắn em cũng rất ít xem cơ mà?
Nghe Lâm Quân Nhi nói như vậy thì chính bản thân của Cảnh Vân Trình cũng bị giật mình, chị dâu nói rất đúng… Kể từ khi gặp Thượng Quan Diệp An, dự định kết hôn với cô thì mọi hoạt động của anh đều bị đảo lộn, không chỉ là về giờ giấc sinh hoạt mà đến cả thói quen cũng đã thay đổi rất nhiều!
- Được rồi, người chị dâu này cũng tốt bụng nói cho chú biết. Hiện tại Diệp An đang ở Yên Thành, cô ấy đang chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Thần Điểu.
- Thần Điểu? Là tập đoàn của Hoành gia sao?
- Ồ, xem ra chú cũng tìm hiểu rõ đấy chứ.
Ngay lập tức thì Cảnh Vân Trình đã chối, anh hoàn toàn không có ý định gì với Thần Điểu hay Hoành gia gì đó, tuy nhiên thì anh lại từng nghe Quản Ngọc Tú nói rằng rất có thể… Chỉ là rất có thể linh hồn của Hàng Nhan Đình đang ở trong cơ thể của Ngọc Xuyên Oánh, nên anh cũng đã tò mò mà tìm hiểu về Hoành gia, dù nội bộ Hoành gia có chút rối rắm, nhưng chung quy thì Hoành Tuân vẫn là một người chồng tốt.
- Cảnh Vân Trình, chị nghĩ em nên đến Yên Thành một chuyến, có thể tìm gặp và giải thích với Diệp An, hơn nữa cũng có thể xác minh rõ danh tính của cô gái họ Ngọc kia. Nếu em cứ trốn tránh, thì cả em, Diệp An và cô gái kia sẽ mãi không mở nút thắt được.
Nói xong, Lâm Quân Nhi cũng rời đi, để lại căn phòng im ắng với bốn bức tường, anh cũng ngồi yên lặng mà trầm ngâm, có lẽ chị dâu đã nói đúng vào trọng tâm, thứ anh đang dè chừng hiện tại chính là mối quan hệ giữa anh và cô gái mang linh hồn của Hàng Nhan Đình, tuy nhiên thì anh vẫn không dám đối mặt với cô ấy… Anh sợ rằng bản thân vẫn chưa buông bỏ được… Hơn nữa… Hơn nữa hiện tại cô ấy còn đang rất hạnh phúc, liệu như vậy thì có phải là chuyện tốt hay không đây?
Một lúc sau, Phó Thiên Sắt cũng đi vào, cậu ta nhìn chủ tịch của mình vẫn còn đang thơ thẩn như một bức tượng ngồi ở đó liền lắc đầu. Tình yêu đúng là cách nhanh nhất để lấy đi phong độ của một người, còn đâu là Cảnh tổng của Cảnh thị nữa chứ!
Phó Thiên Sắt vừa đặt tài liệu xuống bàn thì Cảnh Vân Trình đã ngay lập tức đập tay lên bàn một cái, đến cả Phó Thiên Sắt cũng bị giật mình. Anh nhìn cậu ta, nói:
- Chuẩn bị một ít hành lý đi, ngày mai chúng ta sẽ đến Yên Thành.
- Cảnh tổng, nhưng chúng ta đâu có lịch trình gì ở Yên Thành? Hơn nữa, ngày mai anh còn có hẹn với Khương thị mà…
- Hủy bỏ lịch trình của Khương thị, đổi lại tuần sau. Ngày mai chúng ta đến Yên Thành, tường nhà tôi sắp mọc cánh bay rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]