Trường Lạc quốc, Ngạo Thiên thành, tường đài đình gác đâu đâu cũng là khung cảnh vàng son lụa gấm. Đèn lồng đỏ rực rỡ giăng khắp chốn, lầu son gác tía trang hoàng mỹ lệ.
Đường phố ồn ào náo nhiệt, người mua kẻ bán chen chúc chật kín hai bên hè, dưới lòng đường ngựa xe đông đúc. Đám trẻ con bận áo đẹp, tay cầm đồ chơi nhiều màu sắc, cười nói nô đùa đuổi bắt trên phố, tất cả dệt nên bức tranh muôn dân an bình, ấm no thịnh vượng.
Trần Trác Thụy năm ấy mười lăm tuổi, thiếu niên mi thanh mục tú, diện như quan ngọc. Cho dù trên người vận một bộ bạch y giản dị cũng không che lấp được dáng vẻ mỹ mạo xuất trần. Y chầm chậm bước đi trên đường lớn, cố gắng không nhìn ngó khắp nơi như kẻ nhà quê. Trong lòng cũng không khỏi choáng ngợp, thầm khen chốn thị thành hưng thịnh phồn hoa.
Thân là đệ tử Dược Cốc, từ nhỏ đến lớn chỉ ở sư môn vùi đầu đọc sách, lên núi hái thuốc, lại về phơi, sao, nghiền, giã, học cách phân biệt thảo mộc. Vốn y chưa từng đặt chân rời khỏi Hạnh Hoa Đảo, vậy mà cả tháng nay theo sư phụ ra khơi, bôn ba đến tận kinh thành để chữa trị cho vị quý nhân nào đó. Thật không may, trong lúc náo loạn, y đã bị lạc khỏi sư phụ rồi.
Tuy ngoài mặt bình tĩnh thản nhiên, trong lòng Trác Thụy cũng có chút lo lắng, thành Ngạo Thiên rộng lớn như vậy, sư phụ liệu có tìm thấy y hay không?
Thiết nghĩ tìm đến quan sai báo tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674182/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.