Thành chủ Lăng Tiêu nửa tháng nay ăn ngủ không yên, bấy giờ mới thả lỏng tinh thần được một chút.
Sở dĩ bọn họ chống chọi được lâu như vậy với giặc Ô Mông là do có phòng bị từ trước. Tuy nhiên thuốc nổ, cung tiễn và lương thực trong thành cũng sắp cạn, nếu còn dây dưa như vậy thêm nửa tháng nữa chắc chắn là không giữ nổi.
Bấy giờ dân chúng trong thành Lăng Tiêu đều hân hoan đổ ra đường chào đón đoàn quân cứu viện. Khăn thêu, hoa tươi đều được tung lên phấp phới. Sau chuỗi ngày sống trong lo sợ liên miên, đây là lần đầu tiên có tia sáng cho bọn họ thấy giặc Ô Mông không còn đáng sợ đến thế.
- Này, các ngươi có thấy người cưỡi ngựa ở đầu không? Cái người trông anh tuấn đó là Đức Vương sao?
- Đúng, chính là Đức Vương của chúng ta. Trông ngài ấy mới uy phong làm sao.
Các cô nương trong thành đến hôm nay đều đổ ra xem, họ ríu rít nói cười tươi tắn. Không còn ủ rũ hoa dung thất sắc, sợ hãi bọn giặc Ô Mông công thành như mấy ngày qua. Một chút ánh sáng này lướt qua khiến cả thành Lăng Tiêu trở nên có sinh khí hẳn, khắp nơi ồn ào náo nhiệt như chưa hề có chiến tranh xảy ra vậy.
Thành chủ và quan tri phủ ở trên thành chứng kiến trận đánh suốt từ đầu đến giờ cũng vui mừng khôn xiết, vội vàng ra nghênh tiếp Đức Vương.
- Hạ thần vô năng, cung nghênh vương gia vào thành.
- Được rồi, quân ta vừa đánh trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674153/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.