Dạo này sức khỏe của Dương Hạo Hiên cũng có dấu hiệu bắt đầu đi xuống.
Hắn thường xuyên chóng mặt, đau đầu, buồn nôn, thời gian ngủ trên giường có phần nhiều hơn. Thi thoảng trong lúc nói chuyện với Trần Ngọc sẽ đột ngột ù tai hoặc mất đi thị giác.
Bởi hắn giỏi che dấu nên Trác Thụy không nhận ra, cũng bởi vì triệu chứng do trúng độc của hắn phát tác thoáng qua lại bình thường khiến y tưởng rằng Hạo Hiên đang lơ đễnh mà thôi.
Sáng sớm nay vừa bước xuống giường thân thể Hạo Hiên bỗng nhiên khuỵu xuống, hai chân hắn đột ngột trở nên mềm nhũn, đổ người ngã xuống đất lạnh. Nghe tiếng chân gấp gáp của người kia chạy lại, Dương Hạo Hiên cười hề hề tỏ ra bình tĩnh ôm chân nói dối:
- Trần Ngọc, mau đỡ ta dậy, bị tê chân rồi...
- Công tử đừng xuống giường, để ta mang điểm tâm tới.
Ôm Hạo Hiên lên lại giường rồi, Trần Ngọc còn dém chăn cẩn thận cho hắn. Hạo Hiên khẽ rũ mi quan sát thiếu niên, thầm nghĩ đến thói quen chăm sóc người khác cũng giống như vậy. Nếu không phải hắn rõ ràng dáng vóc của ca ca, nhất định sẽ nhầm lẫn.
Suy nghĩ miên man, Hạo Hiên cơ hồ tự nhủ về một truyền thuyết khiến người ta có thể cải lão hoàn đồng...Nếu trên thế gian này thật sự có thuật rút cốt...
Có thể là do trong lòng hắn quá nhớ nhung người kia nên mới có suy nghĩ hoang đường như vậy. Hạo Hiên cười khổ nhéo nhẹ bên đùi tê rần bắt đầu có lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674099/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.