Sau khi Đức Vương Phủ bị niêm phong, người hầu kẻ hạ, hộ vệ trong nhà đều được Hạo Hiên đưa khế ước bán thân trả tự do.
Quan Sơn Quân cùng Chu Tử Dụ không có khế ước bán mình nhưng bù lại Hạo Hiên sớm đã nhượng quyền hết những cửa hiệu trong kinh thành thuộc sở hữu của y chuyển sang đứng tên hai huynh đệ chí cốt trước khi triều đình đưa tay dài với tới. Bởi vậy sau khi chính thức thất nghiệp hai người cũng không lo đói nghèo.
Ngay cả Vương quản gia không có con cháu cũng được Hạo Hiên để lại cho một trà lâu buôn bán khấm khá để ông có đồng ra đồng vào an dưỡng tuổi già.
Đức Vương sau ngày đó đã đi đâu không ai rõ, nhưng trong lòng tất cả bọn họ đều tôn kính hắn. Thậm chí những kẻ trước kia từng nói hắn là kẻ đoạn tụ không ra gì sau này cũng nuối tiếc truyền tai nhau giai thoại về một vị vương gia dũng mãnh của Trường Lạc đã có công đánh đuổi giặc Ô Mông.
“Vậy là vương gia đã trái ý hoàng đế từ hôn với tiểu thư nhà quyền quý, bỏ lại binh quyền cùng với mỹ nhân của hắn cao chạy xa bay, rời khỏi chốn thâm cung hiểm ác…”
Người kể chuyện kết thúc câu, tiếng vỗ tay cũng vang lên không ngớt. Đứa bé trai để chỏm đào ôm theo khay sắt đi đến từng bàn, tiếng xu, bạc thưởng thả vào khay liên tục vang lên leng keng loảng xoảng. Đứa bé tiếp tục đi đến bàn của hai nam nhân ngồi ở bên cửa sổ, hai người này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hom-nay-vuong-gia-lai-di-ban-dau-phu/2674083/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.